Editor: Frenalis
Mỗi cuối tuần, Gia Mộc vào thành phố để học lý thuyết lái máy bay, không có thời gian rảnh, Tùng Tâm một mình ở trong căn nhà gỗ nhỏ.
Cô không hề sợ hãi chút nào, nằm ngủ trên chiếc giường bằng gỗ, giấc xuân chẳng mảy may hay biết.
Gia Mộc nghĩ rằng Tùng Tâm ở chùa chăm sóc mẹ Tú Tú, nên không hỏi đến. Ai ngờ cả tháng cô không về nhà, anh cảm thấy có gì đó không đúng, lại thấy tất cả trang sức của cô vẫn còn trong ngăn kéo, nhưng chiếc hộp trang sức cổ đã biến mất.
Anh đến chùa tìm cô, mẹ Tú Tú nói rằng Tùng Tâm đang ở trên núi.
Gia Mộc tiến vào núi, thấy khói bếp từ căn nhà nhỏ bốc lên, anh mới yên tâm.
Tùng Tâm đang học các ngôn ngữ khác nhau, tường nhà dán đầy bảng chữ cái phiên âm, tiếng Hàn có, tiếng Pháp cũng có. Tiếng gió xào xạc, giấy cũng rung rinh theo, cô đang thử làm món bánh đậu đỏ thơm ngọt.
Cô không bận tâm đến những tranh chấp của ai, cũng chẳng xoay quanh bất kỳ ai. Vì tất cả đều là những việc vô nghĩa mà thôi.
Tùng Tâm cẩn thận pha màu, nhúng cọ lông mềm, tô màu cho những họa tiết chạm khắc trên khung cửa sổ gỗ, một sắc xanh thẫm như hoa cúc cánh quạt, và một sắc vàng tươi như quả mơ chín.
Chỉ đến khi Gia Mộc nắm lấy tay cô, Tùng Tâm mới nhận ra anh đã đến.
Anh nhẹ nhàng cầm cọ, giúp cô tô lại những họa tiết ấy.
Tùng Tâm hỏi: "Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-du-xanh/3703924/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.