Editor: Frenalis
Mỗi tuần, Gia Mộc dành ra một ngày để theo học nghề châm cứu với thầy. Sau nửa năm, thầy bảo anh có thể tự lập hành nghề được rồi.
Nhưng Gia Mộc học nghề này không phải để kiếm sống.
Anh dùng kim châm cứu để chữa đau vai cổ cho bố mẹ, kết hợp dùng cả thuốc Đông y, như băng phiến và xạ hương.
Kế hoạch năm mới của anh là học lái máy bay phản lực, anh đã chi một khoản tiền để đăng ký học, lại có thể lấp đầy mấy năm không có thời gian.
Có lúc Tùng Tâm muốn hỏi anh có thấy cô đơn không.
Cuối cùng cô nhận ra, bản thân không xứng với anh, Gia Mộc xứng đáng với một người có tài năng như anh.
Ý nghĩ bất chợt này đến với Tùng Tâm, nhưng cô không hề buồn phiền, vẫn tiếp tục làm giáo viên như thường.
Số lượng học sinh trong trường giảm dần, các lớp học phải gộp lại, một số giáo viên chuyển sang dạy ở các trường dân lập trong thành phố.
Tùng Tâm phát cho học sinh tiểu học những cuốn vở đẹp, nói rằng đó là vở ghi lại các lỗi sai.
Đáng tiếc, bọn trẻ chẳng chút cảm kích, còn than vãn không ngừng.
Cô mời học sinh vào phòng đa phương tiện để xem phim tài liệu thiên nhiên, bọn trẻ phấn khích không ngờ. Nhưng sau khi xem xong, chúng lại phải viết bài văn ngắn miêu tả, khiến tâm trạng từ vui sướng thành ủ rũ.
Tùng Tâm cảm nhận rõ ràng niềm vui khi được "ngược đãi" bọn trẻ.
Cô lái chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-du-xanh/3703923/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.