Editor: Frenalis
Tùng Tâm đi dạo dọc bờ sông cùng Gia Mộc, dưới ánh đèn đường chỉ sáng lên một khoảnh nhỏ.
Cô không còn ồn ào trước mặt anh nữa.
Cánh đồng lúa xanh mướt, lúa lúc nào cũng cao đồng đều, thật khó hiểu. Cỏ dại thì không có sự đồng nhất này, cao thấp lộn xộn, mỗi loài một kiểu.
Gia Mộc nói, chữ "mộc" mà cô viết, trên là mộc, dưới là tâm, tự nhiên mà thỏa đáng, không gò bó khuôn khổ.
Tùng Tâm hỏi, "Bán được tiền không?"
Gia Mộc nói, "Đáng giá sáu trăm tệ."
Tùng Tâm hỏi, "Ai mua?"
Gia Mộc chậm rãi nói với cô, tôi sẽ mua.
Tùng Tâm nói, "Vậy không tính."
Gia Mộc nhu hoà hỏi cô, "Tại sao quay về?"
Tùng Tâm nói, "Muốn làm người vô tư vô nhớ, nhưng không thành công. Còn cậu, sao lại ở đây?"
Gia Mộc không thể trả lời, mọi thứ đều rất mơ hồ.
Quãng thời gian tốt đẹp nhất của anh, rốt cuộc là những ngày thiếu niên ngồi trên gác mái đọc sách, hay là Tùng Tâm ngồi thoải mái trước cửa nhà, canh không cho anh đi bơi ở hồ chứa nước?
Tùng Tâm nói, đói rồi, muốn ăn trứng đường.
Gia Mộc nói, vậy thì đi nhà tôi ăn đi.
Nhà Gia Mộc đã được sửa sang, vẫn nhỏ xinh, gỗ đã trở thành xi măng.
Khi anh đi học trung học, đại học, Tùng Tâm chỉ có thể gặp anh vào các kỳ nghỉ hè, không cảm thấy anh trở nên vui vẻ hơn, mà cảm thấy anh ngày càng trầm lặng.
Lúc đó, Tùng Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-du-xanh/3703904/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.