Editor: Frenalis
Người nuôi lớn Tùng Tâm là mẹ kế của cô tên là Tú Tú, không phải mẹ ruột. Tú Tú không có con riêng.
Mẹ ruột của Tùng Tâm tên là Trân Trân, đã qua đời vì biến chứng sau sinh không lâu sau khi Tùng Tâm ra đời.
Tùng Tâm hoàn toàn không biết gì về chuyện này, sau khi lớn lên, chị cả và anh hai mới kể rõ ngọn ngành, nói rằng cô chỉ có một người mẹ ruột, không được phép gọi mẹ kế là mẹ.
Tùng Tâm dần hiểu mình là người ở giữa, để phân biệt rõ ràng, khi nhắc đến mẹ ruột mà chưa từng gặp, cô gọi là "mẹ Trân Trân", còn mẹ kế có công nuôi dưỡng, cô gọi là "mẹ Tú Tú".
Bố của Tùng Tâm cảm thấy cô con gái út có phần thiệt thòi, khi còn nhỏ đã phải cân bằng giữa hai bên, để gia đình chung sống hòa thuận dưới một mái nhà.
Vì vậy, trong ba người con, bó của Tùng Tâm thường chiều chuộng cô nhiều hơn một chút. Cô không thích ở nhà, mà thường thích đến nhà Gia Mộc chơi, ông cũng để mặc cô.
Còn vì sao Tùng Tâm không đến nhà ai khác, lại có một câu chuyện cũ.
Một năm nọ, Tùng Tâm chán ngán, chạy vội ra ngoài xem người dân thị trấn tổ chức lễ hội.
Trong đoàn rước lễ cung Phật ở miếu, có trẻ con đóng vai Kim Đồng - Ngọc Nữ, ngồi trên kiệu hoa bằng vàng được bốn người lớn khiêng, cao cao tại thượng, trước sau đều có đoàn người gõ trống phất cờ, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-du-xanh/3703899/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.