Editor: Frenalis
Một tuần sau, sinh nhật Tùng Tâm đến, Gia Mộc tặng cô một món quà.
Cô mở ra xem, đó là một chai nước hoa mang tên "Rực Rỡ Như Bình Minh".
Gia Mộc nói, anh không tin cô lại trừng phạt học sinh tiểu học.
Tùng Tâm nói: "Thế thì tốt, vì nước hoa này không rẻ đâu, sẽ chuyển tiền trả cho cậu, vì cậu hỏi tức là đã nghi ngờ."
Gia Mộc im lặng, biết rằng không nên chọc giận Tùng Tâm.
Tùng Tâm nói tiếp: "Trong lớp có camera giám sát, tôi không đánh học sinh, nhưng có chuyện bắt chúng ôm gấu bông, rồi tôi đánh gấu. Con gấu đó thì thật sự bị đánh, mà nó còn được tôi đặt biệt danh là 'học sinh tiểu học'. Một năm học trôi qua, nó đã rách nát hết rồi, vẫn để trên bàn làm việc của tôi đấy. Cậu có muốn kiểm tra tang vật không?"
Gia Mộc hiểu rằng Tùng Tâm đang nổi giận, trong chốc lát cơn giận này chưa thể tiêu ngay được.
Tùng Tâm bỗng nhiên bảo: "Tạm thời tôi không muốn gặp cậu."
Cô không cần nước hoa, tâm trạng của cô như cơn gió thoảng qua, mưa đến rồi đi.
Gia Mộc vội đuổi theo cô, hai người một trước một sau cùng dạo bộ. Trên đường gặp người dân trong thị trấn, họ nhìn hai người rồi cười, cứ tưởng họ lại đang cãi nhau.
Đi chừng ba, bốn cây số, ra khỏi thị trấn, Tùng Tâm cuối cùng cũng nguôi giận, bèn dừng lại.Edit: FB Frenalis
Gia Mộc cao giọng hỏi: "Tùng Tâm, một người không thể khiến người khác vui hay buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-du-xanh/3703898/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.