Sáng hôm sau, tại nhà của Mạn Tường. Vũ Di Giai nằm vật vưỡng trên giường ngủ của anh, lăn qua lăn lại một hồi mới mở mắt dậy. Cô loạng choạng ngồi dậy, hai tay ôm đầu, cơn đau đầu chóng mặt và mùi rượu dường như vẫn còn thoang thoảng đâu đây.
Vũ Di Giai thở dài một hơi, vẫn chưa đỡ mệt chút nào. Hôm qua uống nhiều như vậy, cô còn nghĩ mình bỏ mạng luôn rồi.
“Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh?”
Mạn Tường mở cửa đi vào, tay còn bưng theo một khay gỗ có đầy đủ các món dễ ăn: cháo dinh dưỡng, trà gừng, trái cây tươi.
Vũ Di Giai ngẩng mặt nhìn anh, gương mặt xanh xao nhưng đôi mắt lại hồn nhiên vô cùng. Đây là lần đầu anh được nhìn thấy một đôi mắt đẹp như vậy.
Di Giai ngơ ngác nhìn Mạn Tường đặt khay đồ ăn xuống bàn, còn cầm tô cháo lên khuấy nhẹ, thổi thổi: “Cô tự ăn được không?”
Vũ Di Giai chớp chớp đôi mắt, trong khoảnh khắc đã nhận ra điều bất thường. Cô giật nảy mình, nhưng đến sức kháng cự cũng không có. Đúng hơn là, còn chưa kịp kháng cự thì đã bị Mạn Tường một phát nắm lấy hai cổ tay của mình.
“Định đánh tôi à? Yên tâm, tôi hoàn toàn lương thiện.”
Vũ Di Giai thật sự rất muốn nói, nhưng sợ đối phương sẽ làm hại mình nên mới giấu trong lòng. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu Mạn Tường lương thiện thì đến nhà chị Dậu cũng có thể làm phú ông, rõ ràng nhìn mặt anh thôi đã thấy rất lưu manh gian xảo rồi.
Thấy Vũ Di Giai im lặng nhìn mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-vo-yeu-luoi-tinh-cho-san/899282/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.