Tư Không Tình đang bị chọc tức tới đỉnh điểm, nhưng ngoài mặt chỉ chau mày, tỏ ra không quá khó chịu: “Anh cũng có tư cách nhắc đến tên người đó trước mặt tôi?”
Tư Không Tam nhún vai, như thể bản thân chưa từng làm gì sai trái: “Cô tư sao vậy? Tôi giúp cô tìm được con gái ruột, cô lại ăn nói với tôi kiểu này?”
“Anh ba nghĩ tôi là con nít chắc? Viên Cẩn Ngọc là con gái lớn của nhà họ Viên, với đứa con gái yểu mệnh của tôi chẳng có liên quan gì cả!”
Tư Không Tam thở dài, lại lấy trong túi quần ra hai bức hình, một là hình của Cẩn Ngọc, bên kia là hình lúc còn trẻ một người đàn ông tên Lâm Thanh Long, cũng là người mà Tư Không Tình vẫn còn ôm mộng cho đến tận bây giờ. Cả hai bức hình chụp còn góc mặt, được đặt cạnh nhau trên bàn.
“Cô tư nhớ tương Lâm Thanh Long nhiều như vậy, không lẽ không tự mình cảm nhận được Viên Cẩn Ngọc của bây giờ rất giống cậu ta hai mươi sáu năm trước sao?”
Tư Không Tình liếc nhìn hai bức hình, sau đó không kìm chế được, hai mắt liền rưng rưng. Ngay từ lần đầu tiên khi thấy hình chụp của Viên Cẩn Ngọc, bà đã cảm thấy có điều gì đó rất thân thuộc. Đến khi gặp cô lần đầu ở bữa ra mắt gia đình, bản thân bà đương nhiên cảm nhận được cô giống ai. Có điều,... có điều làm sao Tư Không Tình dám tin chuyện này là thật chứ?”
Tư Không Tam bắt trọn được sự đau khổ đang thể hiện trên gương mặt Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-vo-yeu-luoi-tinh-cho-san/899281/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.