Cả ngày hôm đó, ngoài việc gặp mặt gia đình chồng, đối với Cẩn Ngọc cũng không có gì đặc sắc. Đến tối, cô mới có cơ hội ngồi ăn cơm cùng Tử Lăng. Tuy trong nhà ăn rộng lớn chỉ có hai người, nhưng so với việc ăn cùng nhà chồng, thà hiu quạnh thế này vẫn tốt hơn nhiều.
Cẩn Ngọc cắn một miếng bò bít tết, sau đó liền đưa mắt nhìn những người hầu trong phòng, hỏi nhỏ:
“Tôi có thể hỏi một câu không? Người hầu luôn răn dạy tôi từ đầu đến giờ, sao tôi không thấy đâu nữa?”
“Ừ. Tôi cũng không thấy.”
“Đương nhiên là anh không thấy rồi!”
Tử Lăng khẽ nhếch môi, cũng không hẳn là cười, nhưng không hiểu sao Cẩn Ngọc lại thấy cuốn hút bởi điệu bộ này vô cùng.
“Đùa thôi. Nếu cô ta không có ở đây, thì chắc là bị cô tư xử lý rồi.”
“Xử lý là sao? Không có gì nghiêm trọng chứ. Cô ta…”
Tử Lăng ăn thêm một muỗng súp rồi mới nói: “Có phải cô nghĩ nhiều rồi không? Tư Không gia đúng là có nhiều quyền thế, cũng không rảnh rỗi đi hãm hại một người hầu bình thường. Nếu có cũng…”
“Cũng thế nào?” - Cẩn Ngọc nghiêng đầu.
“Không có gì. Cô nhiều lời quá!” - Tử Lăng vờ lờ đi.
Cẩn Ngọc bĩu môi, loại giận dỗi thế này đúng là có chút không giống cô của thường ngày: “Thôi được, thôi được. Tôi không nhiều lời nữa.”
Tử Lăng im lặng một hồi, rồi lại đáp lại kiểu ấp úng: “Thật ra… nếu cô thích nhiều lời thì cứ việc nhiều lời.”
“Hả?” - Cẩn Ngọc nghe rõ, nhưng cố tình hỏi lại. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-vo-yeu-luoi-tinh-cho-san/246539/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.