Bà nội nói xong, sắc mặt của đại đa số mọi người đều thay đổi hoàn toàn. Tư Không Tam, với sự hoạt náo của mình, chỉ một câu nói đã phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Cháu dâu, bà nội chỉ đang đùa thôi. Thật ra mọi người đang im lặng để trêu hai vợ chồng một chút.”
Viên Cẩn Ngọc nghe xong, chỉ biết cười cho có lệ. Cô cũng đâu phải là trẻ con mà cũng nghĩ đây là trò đùa.
Nhưng Tư Không Tam vừa tìm cách bao biện xong, Tư Không Tình liền tạt vào một gáo nước lạnh: “Anh ba đúng là giỏi gạt người. Trong cái gia đình này cũng có chuyện cùng nhau trêu đùa chắc?”
“Cô tư!” - Tư Không Thạch nãy giờ im lặng, bây giờ mới lên tiếng. Giọng ông lạnh lùng và quyền lực, đến nỗi Tư Không Tình cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chỉ một vài câu nói, Cẩn Ngọc cũng cảm nhận được sự xa lạ và nghiêm trọng trong gia đình này. Ai đời anh trai lại gọi em gái là cô tư? Cẩn Ngọc đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trong lúc căng thẳng này, đột nhiên bàn tay Cẩn Ngọc cảm nhận được hơi ấm. Cô toang nhìn xuống, phát hiện người bên cạnh đang nắm lấy tay mình, đầu ngón tay còn vỗ nhè nhẹ như đang trấn an.
“Đừng lo.”
Tử Lăng nhỏ miệng để đủ một mình Cẩn Ngọc nghe thấy. Anh không nhìn thẳng vào mắt cô, gương mặt cũng lạnh lùng đến lạ. Nhưng không hiểu sao khi nghe xong, Cẩn Ngọc liền cảm thấy tâm mình bình lại.
Tư Không Thạch mệt mỏi nhìn sơ một vòng, dừng mắt lại ở chỗ Viên Cẩn Ngọc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-vo-yeu-luoi-tinh-cho-san/246538/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.