Từ Di Nhiên thong thả nở một nụ cười ẩn ý, trong ánh mắt lại chứa đầy sự lạnh lẽo vô cảm, cô nhìn thẳng vào Hạ Phong, không nhanh không chậm lên tiếng: “Nhìn kỹ đi, người đàn ông này... có phải là người chín năm trước bị đàn em mày đánh đến không rõ tỉnh hay điên không?”
Hạ Phong trợn mắt kinh hãi ngẩng đầu nhìn Cố Dã, kể cả hai tên đàn em của hắn đang nằm dài trên sàn cũng hốt hoảng xoay đầu nhìn về phía bên này.
Nhắc đến chín năm trước, nhắc đến chuyện từng bị đánh, trong đầu Cố Dã chỉ lập tức nhớ đến việc Từ Di Nhiên từng suýt bị cưỡng bức. Biểu cảm trên mặt Cố Dã đậm sát khí, đôi mắt như phóng ra từng đợt lửa thiêu cháy Hạ Phong.
Bàn tay mềm mại của Cố Dã từ khi nào đã nổi đầy gân, anh đưa tay bóp chặt cổ Hạ Phong, những ngón tay siết chặt khiến mặt hắn ta dần chuyển sang màu tím tái, anh gằn thấp giọng hỏi: “Là mày, động đến vợ tao?”
Đôi mắt trợn to của Hạ Phong trở thành trợn trắng, cả người run rẩy cố vùng vẫy thoát khỏi tay Cố Dã.
Lạc Nhân nhận thức tình hình có xu hướng xấu đi, theo bản năng của một người cảnh sát muốn ra mặt ngăn cản. Nhưng ngay khi Lạc Nhân vừa nhấc bước, Nhã Tịnh phía sau lưng bất ngờ níu tay anh giữ lại, nghiêm túc lắc đầu với anh.
“Ở đây, chúng ta không đấu lại hai vợ chồng bọn họ đâu.”
Lạc Nhân lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng nghe lời Nhã Tịnh không xen vào.
Cố Dã lạnh lùng đẩy mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-trai-ngoan-ve-lam-chong/1734447/chuong-57.html