Chương trước
Chương sau

Hôm sau, hôn lễ vừa kết thúc A Nhĩ cùng Tu Kiệt, Cố Dã cùng Từ Di Nhiên cũng xuất phát đi hưởng tuần trăng mật, bắt đầu tận hưởng cuộc sống thảnh thơi sau chuỗi ngày tháng vất vả vì kiếm tiền.
Đối với thể lực vốn có của Từ Di Nhiên, việc động thai vốn không hề hấn, thời gian hồi phục của bào thai cũng vô cùng nhanh, thậm chí không hề bị ốm nghén. Nhưng vì cử chỉ và hành động của Từ Di Nhiên mạnh mẽ đã quen, những tháng đầu mang thai lại rất nhạy cảm, Cố Dã vì lẽ đó không dám để cô ra ngoài nhiều.
Qua tháng thứ ba, Cố Dã mới an tâm cùng Từ Di Nhiên đi chơi đổi không khí. Mang thai mười bốn tuần đối với Từ Di Nhiên rất thảnh thơi, cũng không nhìn thấy bụng, chỉ có điều ba tháng ở nhà ăn ngủ nên người có da thịt, mặt mày hồng hào khác hẳn lúc bán mạng kiếm tiền.
Nơi đến là ngọn núi được bao phủ bởi thiên nhiên hùng vĩ, dọc khắp lối đều phủ rợp bóng cây che khuất ánh nắng giữa trưa. Không khí tách biệt thành phố liền trong lành mát mẻ, khắp nơi tỏa ngát hương thơm hoa cỏ, không gian lại yên tĩnh nhẹ nhàng.
Cố Dã vốn đam mê với vẽ tranh chân dung và phong cảnh, những nơi anh từng muốn đến cũng có thể đặt chân tới. Có điều, trong ước muốn đó của Cố Dã vẫn luôn có bóng dáng của Từ Di Nhiên.
Đến một khách sạn thiết kế theo lối cổ xưa, Cố Dã làm thủ tục nhận phòng đã đặt trước. Trong lúc hai vợ chồng đang ở quầy lễ tân, từ phía cửa chính xuất hiện đôi nam nữ quen mắt.
Thấy Từ Di Nhiên đang ngồi dõi theo mình, Nhã Tịnh liền hăng hái tay trong tay kéo Lạc Nhân đến đối diện cô, tươi cười nói: "Trùng hợp thật, cô cũng đến đây à?"
Từ Di Nhiên chưa mở miệng thì Cố Dã đã bước đến, anh hoài nghi nhìn Lạc Nhân và Nhã Tịnh, cất tiếng hỏi: "Hai người đến đây làm gì?"
"Cuối tuần chúng tôi đi leo núi đổi không khí." Nhã Tịnh thoải mái đáp.
Từ Di Nhiên bình thản uống một ngụm nước trà mát trong bình giữ nhiệt mang theo, gương mặt vô cảm không đổi, ẩn ý hỏi: "Leo núi bên ngoài hay leo núi trong phòng?"
Sau câu nói của Từ Di Nhiên, bầu không khí trở nên ám muội, Nhã Tịnh hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: "Cả hai."
Từ Di Nhiên nhếch môi cười, đứng lên khoác tay Cố Dã, dùng vẻ giả vờ tủi thân một cách lộ liễu nói với anh: "Đáng tiếc thật, chúng ta chỉ có thể leo núi trong phòng."
Cố Dã mím nhẹ môi nhịn cười, Nhã Tịnh cùng Lạc Nhân cũng chỉ biết cười ngại ngùng trước suy nghĩ đen tối của Từ Di Nhiên.
Dõi theo bóng lưng Từ Di Nhiên sánh vai cùng Cố Dã rời đi, Lạc Nhân bất giác mỉm cười nhẹ nhõm, những lo lắng về hạnh phúc của Từ Di Nhiên cũng dần được trút bỏ. Dù Lạc Nhân đối với Từ Di Nhiên là yêu hay cảm mến, sau tất cả anh vẫn mong cô gái cả một tuổi thơ chịu khắc nghiệt được bình an vui vẻ.
Về đến phòng, Từ Di Nhiên lập tức ngả lưng ra giường vì thắt lưng nhức mỏi. Trước lúc nằm xuống vẫn không quên kéo cổ áo Cố Dã ngã lên người mình.
Cố Dã theo phản xạ chống tay xuống đệm, giữ cơ thể không ép lên người Từ Di Nhiên, tránh tạo áp lực lên bụng cô.
Từ Di Nhiên vòng tay ôm Cố Dã kéo thấp xuống, ngậm lấy cánh môi day day. Đợi đến khi cảm nhận được hô hấp Cố Dã chậm lại, Từ Di Nhiên liền đưa lưỡi vào miệng anh tấn công.
Ánh mắt Từ Di Nhiên trở nên tăm tối, bất chợt dán chặt quan sát vào hàng mi khép hờ của Cố Dã, tất cả các động tác đều ngưng lại. Cố Dã chủ động rời nụ hôn, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đi tắm đã."
Đến trưa, Cố Dã cùng Từ Di Nhiên đến nhà hàng trong khách sạn, vừa ngồi xuống chưa nóng ghế thì Nhã Tịnh đã kéo Lạc Nhân đến ngồi cùng. Từ Di Nhiên biết rõ Nhã Tịnh đang cố ý khoe khoang, ngầm ám chỉ cô đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt.
Gọi món xong, Cố Dã đi toilet, Nhã Tịnh cũng rất tinh ý, nhanh chóng mượn cớ có điện thoại rời đi, để cho Từ Di Nhiên và Lạc Nhân có không gian nói chuyện rõ ràng về mối quan hệ ngày xưa và bây giờ.
Nhã Tịnh vừa ra khỏi cửa, cùng lúc nhóm ba người đàn ông dáng vẻ cà lơ phất phơ đi vào. Một tên hơi thấp, thân hình khá to con phát hiện điều gì đó, bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên: “Anh Phong, có phải Từ Di Nhiên không?”
Hạ Phong theo hướng đàn em chỉ nhìn về bàn Từ Di Nhiên đang ngồi, hắn ta cười lạnh phẫn nộ, biểu cảm đậm ý thù hằn, gằn thấp giọng: “Ông trời đúng là giúp tao, hôm nay nợ cũ nợ mới đều phải đòi!”
Hai tên đàn em sau lệnh của Hạ Phong liền hùng hổ bước tới chỗ Từ Di Nhiên, vốn không để ý có một người đang ngồi cùng cô là Lạc Nhân, bọn chúng càng không biết anh là cảnh sát.
“Từ Di Nhiên!” Tên đàn em còn lại của Hạ Phong gầy guộc, bề ngoài chẳng khác gì bị suy dinh dưỡng nhưng thái độ vô cùng hống hách gọi lớn.
Bên trong nhà hàng khách chưa đến năm người, nhân viên phục vụ nhìn đám người Hạ Phong lớn tiếng gây sự cũng chẳng ai dám lên tiếng can ngăn. Hạ Phong ung dung bước đến, gương mặt hằn hộc phồng mang trợn má nhìn chằm chằm vào Từ Di Nhiên.
“Từ Di Nhiên, hôm nay cô đến địa bàn của tôi, nửa bước cũng đừng mơ ra được khỏi đây.”
Trước lời đe dọa của Hạ Phong, Từ Di Nhiên thong thả mỉm cười ẩn ý, tâm tình thư thái nâng ly trà mát lên nhấp một ngụm, hoàn toàn không bị bọn người Hạ Phong tác động đến.
Bị Từ Di Nhiên xem như không khí, Hạ Phong càng tức giận thêm mấy phần, vừa nhấc chân đột nhiên Lạc Nhân đứng dậy, giơ thẻ lên trước mặt hắn khiến hắn sững người dừng bước. Hạ Phong đối với tình huống lúc này không hề sợ hãi, ngược lại còn rất nhanh nắm bắt được mấu chốt đe dọa ngược lại Lạc Nhân.
“Anh là cảnh sát lại gặp riêng xã hội đen ở nơi hoang vắng thế này, nếu không phải là tay trong thì cũng là gián điệp, muốn hù tôi sao? Tôi nói cho anh biết, khách sạn này là của tôi, cẩn thận cũng như Từ Di Nhiên, có vào mà không có ra.” Hạ Phong nói xong liền lớn tiếng ra lệnh cho đàn em: “Kéo hắn ra!”
“Dạ!”
Hai tên đàn em Hạ Phong lớn giọng hô, cùng lúc nhào đến Lạc Nhân động thủ. Lạc Nhân từ đầu đến cuối đều giữ được sự bình tĩnh, trước sự tấn công của hai người liền linh hoạt né tránh, tận dụng thời gian chết đáp trả.
Trong lúc Lạc Nhân bị hai tên đàn em Hạ Phong làm phân tâm, hắn ta không chút do dự vung thẳng nắm đấm về phía đầu Từ Di Nhiên, khuôn mặt hắn ta đầy giận dữ như muốn một lần giết chết cô đòi lại danh dự cho bản thân.
Từ Di Nhiên vẫn thờ ơ với tình cảnh hiện tại, thảnh thơi uống trà cắn hạt dưa chờ đồ ăn dọn lên. Giữa âm thanh hỗn loạn vì tiếng đánh đấm và la hét của hai tên đàn em Hạ Phong, thính giác Từ Di Nhiên cực kỳ nhạy dù không xoay đầu nhìn hắn ta.
Ngay khi tiếng lướt gió do nắm đấm Hạ Phong vụt tới, Từ Di Nhiên lập tức xoay đầu, bàn tay nhanh nhẹn giơ lên.
“Rắc!” một tiếng, Từ Di Nhiên bất giác nhăn mặt, bàn tay vừa giơ lên định khống chế Hạ Phong vội vàng thu lại.
Hạ Phong đau đớn trợn trắng mắt nhìn trân trân vào chủ nhân bàn tay đang giữ lấy nắm đấm của mình. Mặt Hạ Phong cắt không còn giọt máu, cảm giác đau đớn tê liệt từ những khớp xương ngón tay bị gãy chạy lên đến thần kinh não bộ.
Biểu cảm Cố Dã một màu lạnh lẽo, vừa buông tay Hạ Phong thì hắn ta vội ôm lấy những ngón tay vô lực liêu xiêu mềm nhũng của mình hét lên. Cố Dã quay nhìn Từ Di Nhiên, nét mặt lạnh lùng liền được thay thế bằng sự ôn nhu dịu dàng: “Em có bị thương chỗ nào không?”
Từ Di Nhiên lắc đầu, bày ra dáng vẻ giả vờ sợ hãi một cách lộ liễu: “Không có, ông xã, đáng sợ quá.”
Cố Dã cong môi cười cưng chiều, đưa tay xoa đầu Từ Di Nhiên, vô cảm liếc nhìn Hạ Phong đang quỳ rạp trên sàn trong đau đớn.
Không gian yên lặng đến kỳ dị, những người có mặt nhìn thấy không ai dám nói gì, kể cả Lạc Nhân tận mắt nhìn thấy Cố Dã ra tay cũng không dám tin một người mang dáng vẻ thư sinh, nhưng hành động lại cực kỳ man rợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.