Sáng sớm tiếng xào xạc của bọn tôi tớ đang vẫy nước quét sân đã làm tỉnh giấc bà huyện nhà chúng nó.
Vân Nguyệt mắt nhắm mắt mở quơ tay sang vị trí kế bên, chỗ đó trống rỗng. Vân Nguyệt lồm cồm bò dậy nhìn dáo dác tìm kiếm bóng dáng của Đức Khiêm.
Thu Cúc nghe tiếng động liền tiến vào hầu Vân Nguyệt rửa mặt chải đầu.
"Em thấy Quan đâu không ?"
Thu Cúc đang bưng nước vào cho cô, nghe vậy gật đầu đáp :"Dạ bẩm bà mới sớm ông đã bị gọi đi xử án rồi ạ, trước khi đi ông có dặn dò khi thức dậy bà phải ăn uống đầy đủ, tránh bỏ bữa, đến khi xong việc ông sẽ về với bà ngay ạ."
Vân Nguyệt ừ đáp, mới sáng bị gọi đi sớm thế chắc có án quan trọng lắm.
Ăn sáng xong thì Vân Nguyệt chăm hoa, rồi lại đọc sách, đi dạo...thế là kết thúc một ngày nhạt nhẽo khi không có chồng bên cạnh.
Đến tối mà Đức Khiêm vẫn chưa về, vốn Vân Nguyệt đang lo lắng thì lại nhận được tin người hầu đến báo rằng khuya ông mới về kịp, ông bảo bà ngủ sớm, đừng đợi ông.
Vân Nguyệt nghe vậy thì cũng ngoan ngoãn leo lên giường nằm, nhưng vẫn đốt đèn chờ đợi.
Đêm rồi mà mắt Vân Nguyệt chẳng buồn khép lại, chúng cứ chốc chốc lại liếc về hướng cửa.
Đang ngơ ngẩn nằm chờ đợi chồng về thì bỗng một cảm giác ươn ướt nhớp nháp truyền đến, Vân Nguyệt lồm cồm bò dậy kiểm tra thì quả thật là bà dì đến.
Vân Nguyệt khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-quan-huyen-ve-lam-chong/3317791/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.