Vân Nguyệt lờ mờ ngồi dậy ngơ ngác nhìn Thu Cúc đang bưng nước vào, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Vân Nguyệt, Thu Cúc khẽ lo lắng hỏi :"Cô ba sao thế ? Nhìn sắc mặt cô kém quá ạ."
Vân Nguyệt uể oải xỏ guốc đi đến thau đồng rửa mặt, cô ậm ừ đáp :"Chẳng biết, dạo gần đây cô hay mất ngủ, còn cả đau đầu nữa."
Thu Cúc dìu Vân Nguyệt đến trước gương đồng, nó vừa vấn tóc vừa nói :"Nhìn sắc mặt cô dạo này kém lắm ạ, hay em lại mời thầy lang đến khám cho cô nhé ?"
Vân Nguyệt nhướng mày, thở dài đáp :"Không cần đâu, chả có tác dụng gì đâu Thu Cúc."
Thu Cúc hơi khựng lại, nó nâng mắt nhìn Vân Nguyệt ở trong gương, cả hai chạm mắt liền nở nụ cười.
Sáng sớm tinh mơ, người làm thấy cô ba nhà nó bước ra khỏi phòng thì cung kính cúi đầu chào hỏi rơm rả.
Gió đưa những bông hoa bé nhỏ nghiêng mình như đang học theo đám hầu mà cúi đầu chào Vân Nguyệt, Vân Nguyệt có thói quen hay tưới hoa vào mỗi sáng sau khi cô thức dậy.
Điều này hiển nhiên đám tôi tớ cũng đã quá quen thuộc, thế nên tụi nó tranh thủ quét sân, lau dọn cho nhanh lên rồi rời đi để lại không gian yên tĩnh cho cô ba nhà chúng nó.
Thu Cúc vừa ra ngoài về, nó đứng từ xa nhìn vào thì thấy khung cảnh Vân Nguyệt nghiêng mình dưới nắng sớm tưới hoa. Thu Cúc tuy không có ăn học gì nhưng đi theo cô ba đã lâu, được cô chỉ dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-quan-huyen-ve-lam-chong/2822540/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.