Mười hai năm trước, Vân Nguyệt sáu tuổi.
Ngày ấy mưa rơi tầm tã, gian sau nhà có một cô bé bị nhốt trong chuồng gà. Nó nhìn bầu trời đen kịt, mưa lúc một nặng hạt tát thẳng vào mặt khiến mặt nó đau rát, dường như ông trời cũng ghét bỏ nó nên ông liên tục chớp nhoáng, gầm gừ muốn hù doạ nó.
Nó sợ lắm rồi, nó sợ lắm, nhưng chẳng ai nhẹ nhàng thương yêu nó cả...
Nó bị chị gái và má nhốt vào chuồng gà, má bảo má phạt vì cái tội nó không ngoan ngoãn để chị gái đánh.
Nó buồn lắm, nó vừa buồn vừa đau, đau cả thể xác lẫn tâm hồn.
Trẻ thơ là để yêu thương, nó hay nghe người ta bảo thế, nhưng sao nó lại chẳng được yêu ?
Từ lúc có nhận thức là nó đã bị bạo hành liên tục, nó chẳng biết từ bao giờ, cũng có lẽ là từ khi mới đẻ đến nay. Ngày nào chị gái cũng tìm nó để đánh, nó đau nó khóc nó đi méc má nhưng má chẳng nghe, má còn đánh ngược lại nó, nó ôm lấy thân thể bé nhỏ đầy vết roi đi tìm tia hy vọng cuối cùng là cha, cha nhìn nó thờ ơ lạnh nhạt...nó liền biết trong cái phủ to lớn này chẳng có lấy một ai thương yêu nó.
Từ lần đó tính nó trầm hẳn đi, chẳng còn vui cười như xưa...Năm đó nó mới lên bốn!
Lúc năm tuổi nó được hưởng ké phúc của chị gái, cha mời thầy Kiệm về dạy học cho chị. Nó muốn đi học cùng, nhưng chị chẳng cho, chị bảo nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-quan-huyen-ve-lam-chong/2822525/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.