Năm Đức Khiêm mười tuổi, lần đầu cậu gặp một cô bé có ánh mắt sáng như sao trời, cậu ấn tượng lắm. Nghe nói đó là con gái thứ ba của bá hộ Bùi, tên là Vân Nguyệt.
Cô bé nhút nhát đôi khi dùng ánh mắt to tròn nhìn cậu chăm chú, đôi khi lại ngây thơ hỏi cậu về những câu ngờ nghệch, cậu cũng chẳng nề hà mà vui vẻ trả lời.
Cậu vẫn vui vẻ cho đến năm lên mười một, cô bé sáu tuổi.
Nghe nói cô bé bị bệnh, tỉnh lại liền không nhớ được ai, kể cả cậu.
Lần đầu gặp lại sau trận bệnh đó, thấy ánh mắt xa lạ của cô bé nhìn mình, lòng cậu chùng xuống hẳn...
Có lần chị gái của cô bé còn nói với cậu rằng cô bé chê cậu nghèo, chê cậu chẳng có tiền đồ.
Từ đó cậu càng tự ti về phận mình, phận cậu hèn mọn chẳng dám đến gần cô ba kim chi ngọc diệp nữa.
Ngày ngày cậu vùi đầu vào đọc sách luyện chữ chỉ mong tương lai có thể cầu chức Quan để có danh phận với nàng.
Đôi lần bắt gặp ánh mắt của cô bé nhìn mình, cậu bối rối rồi quay sang hướng khác.
Kể từ đó cả hai chẳng còn gọi nhau là "bé Trăng" hay "anh Sáng" nữa, dường như cái tên ấy chỉ là một giấc mộng Nam Kha thoáng qua.
Năm mười chín tuổi cậu quyết định cắp sách lên Kinh, qua ba năm khảo đảo chốn Kinh Kỳ cuối cùng cậu cũng cầu được chức Quan tri huyện.
Tâm nguyện đỗ đạt nay đã thành hiện thực, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-quan-huyen-ve-lam-chong/2822524/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.