Nói về một ngày nọ,Lương Sơn Bá nói với Chúc Anh Đài, Chúc hiền đệ, ta đã lâu không viếtbài văn, tay cũng ngứa một chút, không bằng chúng ta đến chỗ nào đó tìmcảm hứng đi?
Chúc Anh Đài trả lời, hảo, gần đây gác đêm nhiều,đến buổi tối cũng không buồn ngủ, ta nghe nói phía sau ngọn núi này cómột loại hoa chỉ nở rộ vào ban đêm một lát sau liền tàn, nếu có thể tìmđược hoa này, thế nào cũng có cảm hứng.
Mà hai vợ chồng son nàyvừa nói ra, lại vừa vặn khéo không khéo để cho cái tên bát quái đồng chí Lại Phan An kia không cẩn thận nghe thấy, tên này chết cũng không bỏ,kéo hai con chó nhỏ nhà hắn đòi cùng lên núi với Chúc Anh Đài.
Mà ngay thời điểm này, vừa vặn Mã Văn Tài lại đi ngang qua, thấy nháothành một đoàn, vừa hỏi ra, phát hiện ra hoạt động “Hữu ích thể xác vàtinh thần”, không nói hai lời nhấc tay nói một câu, việc này rất là thúvị, ta cùng Cổ tiểu đệ nhà chúng ta cũng tham gia đi!
Lương SơnBá kia là một người thành thật, vẫn cảm thấy mình và Mã Văn Tài là hảohuynh đệ, hảo huynh đệ đã nói như vậy, dĩ nhiên là bằng lòng.
Vì thế, từ từ, hai người thành năm người, năm người thành bảy người.
Bảy người đi, tất có phiền phức….. Nhìn thấy phía trước Lương Chúc kia haingười thân mật với nhau, Phan An ba người gào to, nghĩ đến chính mìnhthật đúng là thê lương, không hiểu vì sao bị Mã Văn Tài kéo đến đây…..
Chơi vui….. Chơi vui….. Chơi vui ngươi không thể tự chơi sao? Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/80158/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.