“Tiểu thư, người nói……. chưởng quầy kia sẽ không phải là hồ ly giả dạng chứ? Chỗ này làm gì có cái thư viện kia?”.
Cát Tường thở dốc quay đầu ào ào hỏi ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lúc này đầy bùn và mồ hôi, trên đỉnh đầu còn có vài cái lá khô.
Ta mệt đến thở cũng không ra hơi, tay phải chống một cái cành cây do CátTường bẻ xuống làm gậy, trả lời: “Tưởng……. Tưởng Ngâm Thúy Lâu…… Làkhách quán lớn như vậy……. Cư nhiên lại có chưởng, chưởng quầy…….. lừata. Ôi! Mệt chết ta. Dám lừa ta đến chỗ…… chim ko đi…… Phù phù……. Kêutrời trời không biết…….. Kêu đất đất chẳng hay……..”.
Nói về bangày trước, ta và Cát Tường hai người hào hứng cảm tạ chưởng quầy đã chỉ điểm con đường tương lai sáng lạn cho ta, liền xuất phát theo phươnghướng chưởng quầy nói, nhắm phía đông nam mà đi, ven đường còn hỏi thămvô số người, rốt cục tìm được cái gọi là Nghi Sơn thư viện trong miệngchưởng quầy kia ở trên “Nê Thu sơn”.
Từ buổi sáng hôm nay mặttrờ vừa ló đầu, chúng ta bắt đầu đeo gánh hành lý lên núi, đến bây giờánh trăng sáng như bóng đèn........ Hoàn toàn không có phát hiện núinày trên có thư viện gì!”.
Đi theo đường mòn phía trước cũngkhông biết vì sao càng đi càng hẻo lánh, trời ạ! Chúng ta bây giờ thiênđường không đi, đất hoang không cửa chúng ta lại tới!
“Tiểu thư, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi……. Thật ra, nói thật……. Em cảm thấy……. Có thể……. Có thể hay không……….”.
Nhìn bộ dáng ấp úng của Cát Tường khiến ta nổi giận, đặt mông ngồi xuống,thở hổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/80148/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.