(1): Miêu tả núi hay con đường quanh co, ngoằn ngoèo. Ẩn dụ sự tình xuất hiện chuyển cơ. (Từ bài "Tuý Ông đình ký" của Âu Dương Tu: "Phong hồi lộ chuyển, hữu đình dực nhiên lâm vu tuyền thượng giả, túy ông đình dã.")
Ta khép mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Mã Văn Tài, nói: "Người thật thông minh, có thể đoán được ta sẽ đi đâu, chắc cũng có thể hiểu được nguyên nhân ta rời đi."
Mã Văn Tài bước lên trước, lúc đầu khuôn mặt bị bóng cây che phủ giờ tất cả hiện rõ dưới ánh trăng, hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn, hơn nữa toàn bộ tóc xõa ra, nhìn là thấy đang chuẩn bị đi nghỉ bỗng vội vàng chạy ra ngoài.
Nội tâm ta căng thẳng, xiết chặt ống tay áo, găm móng tay vào trong da thịt, mượn đau đớn để có thể giảm thôi thúc chạy đến bên hắn.
"Ta hiểu, nhưng không ngờ rằng. Không ngờ nàng lại dùng cách này đi cứu thân nhân. Nàng nghĩ nàng còn có thể quay trở lại Lạc Dương sao? Cầu xin Tư Mã Kỳ? Nàng cho rằng Tư Mã Kỳ bây giờ giống Tư Mã Kỳ ngày xưa? Thân mang trọng tội, chưa nói đến hắn ta có thể cứu thân nhân nhà nàng được hay không, việc giữ an toàn cho nàng cũng là vấn đề! Nàng mà đi... Thì có tác dụng gì? Quan trọng nhất là... " Hắn nói một câu lại tiến lên một bước, chân ta giống như mọc rễ, chỉ có thể nhìn hắn từ từ tiến gần, "Vì sao nàng không tin ta?"
Thời điểm hắn nói câu này đã đứng trước mặt ta, khoảng cách rất gần, từng nhịp thở khe khẽ của hắn, ta đều cảm nhận được.
Vì sao ta lại không tin ngươi?
Chỉ sợ rằng, ngươi là người ta tin tưởng nhất... Tin ngươi sẽ theo ta trở về Lạc Dương, tin ngươi vì ta sẽ bày mưu tính kế, tin ngươi không xa lìa, không rời bỏ ta.
Vậy mà...
Ta lại không thể liều lĩnh.
Nếu như đây là số mệnh, vậy thì ta sẽ nhiễu loạn thời không, thay đổi vận mệnh của chính mình, nhưng ta nhất định không bất chấp đâm đầu vào nguy hiểm rồi khiến ngươi lâm vào hiểm cảnh.
Ta hiểu nay đã khác xưa, nhưng Tư Mã Kỳ là hy vọng duy nhất của ta, cho dù thái độ hắn đối với ta như thế nào, nhưng ta tin, quen biết nhau hơn mười năm, cho dù không có ái tình, cũng không đến mức diệt đường lui... Huống chi, nếu như Tư Mã Kỳ thật sự muốn bảo vệ ta thì ta càng không để mọi chuyện liên huỵ đến ngươi.
Đã hơn mười năm kể từ khi ta chuyển kiếp đến nơi này, cũng là hơn mười năm ta mang họ Cổ, nó che chở ta, mang đến cho ta nhiều hạnh phúc, cũng đem đến nhiều nuối tiếc và đau lòng, nhưng sau nhiều năm trôi qua, họ Cổ này dường như đã dung nhập trong cốt nhục ta.
Ta là Cổ Diệc Khanh, Cổ Diệc Khanh là ta, ta có một người cha tốt, ông họ Cổ, cho nên ta cũng họ Cổ, chính ông cho ta sinh mạng này...
Khi hai tuổi, cơ thể này từng sốt cao đến viêm phổi, thầy lang nổi tiếng nhất Lạc Dương cũng lắc đầu bỏ đi, ngay cả ta cũng cho rằng mình không trụ lại được, là cha, thường ngày ôn hoà đôi khi hay lải nhải, không có khí phách của một nam tử hán đại trượng phu, vậy mà lúc đấy suốt hai ngày hai đêm không chút nào ngơi nghỉ, ôm ta chạy đến chùa Bạch Mã.
Đêm đó tuyết rơi rất dày...
Bánh xe lún sâu trong tuyết, không di chuyển, một mình Cổ Thường Ngọc ôm ta đang sốt đến mơ hồ ra khỏi xe ngựa, che ta vào trong ngực, toàn thân ta co giật, rất nhiều lần muốn chìm vào trong giấc ngủ, thế nhưng ông luôn nói ở bên tai ta, nói về mẹ, nói về ông, nói ngày xưa ta được sinh ra như thế nào, nói ta không thể chết, nói ông chỉ còn lại mỗi mình ta...
Có lẽ mệnh ta chưa tuyệt, có lẽ do Cổ Thường Ngọc quỳ trước điện Phật cả đêm khiến cho Phật Tổ thương tiếc đôi phụ tử chúng ta, nhưng... Vô luận là nguyên nhân nào, kể từ đêm kỳ tích ấy, sau khi cơn sốt từ từ lui dần, ta vẫn không thể quên được nước mắt Cổ Thường Ngọc đã ướt đẫm nửa bên áo ta, nhớ trước kia ta vẫn luôn bất đắc dĩ xưng là cha... Lại nhớ lúc hai đầu gối ông tựa sắp đóng băng nhưng nhất mực ôm ta quỳ trước Phật.
Khi ông bị vây hãm ở Lạc Dương, không biết lúc đấy đang trong hiểm cảnh gì, ta đây, một đứa con gái được ông chăm sóc hơn mười năm, chỉ biết đắm chìm trong nữ nhi tình trường, tham sống sợ chết... Cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên ngẩng đầu đáp lại ánh mắt của Tư Mã Kỳ, từng bước một lùi về sau, nói: "Ngươi thì biết cái gì? Chỉ qua vài tháng chung đụng là có cái thứ tình sau nghĩa nặng ư? Ta và Tư Mã Kỳ đã dây dưa mười năm, quan hệ giữa hai ta so với nó còn tường minh hơn nhiều? Trong thiên hạ này, hiện tại, Tư Mã gia đang nắm quyền! Thứ hắn không cho ta được, ngươi nghĩ ngươi có thể đem đến cho ta sao!? Trước kia là ta khờ, nhưng hiện thực đang ở trước mắt, ngươi... Mã Văn Tài, đối với ta mà nói, là đồ vô dụng... Cha ngươi chỉ là một Thái Thú Hàng Châu, nếu so ở Lạc Dương Trường An, ngay cả con chó tiểu quan Tứ Phẩm cũng không bằng, cứ cho là ta tin ngươi đi, vậy ngươi có thể làm được gì?"
Ta tuyệt đối không làm liên huỵ đến ngươi, Mã Văn Tài, ngươi đi đi, giúp ta chăm sóc Cát Tường...
Nếu quay trở lại Lạc Dương ta còn có khả năng tìm được một tia hi vọng sống cho Cổ Thường Ngọc, như vậy ta cũng nên đáp trả cho Tư Mã Kỳ, ta không thể đêm đến cho hắn chân tâm, thế nên ta sẽ dùng cả đời để đền đáp cho hắn.
Nhưng nếu như không được như vây, đây... cũng là số mệnh của ta.
Còn ngươi...
Nguyện vọng của ta không nhiều, chỉ mong ngươi có thể sống... Vậy là đủ rồi.
Mã Văn Tài nghe ta mà nói, ngược lại lại cười, không biết giận dữ hay không biết ngại, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi đang gấp gáp nói, "Nàng thực sự nghĩ như vậy sao?"
Ta tay vung, dốc sức đẩy tay hắn, trừng mắt nhìn hắn nói: "Đúng, ta nghĩ như vậy đấy! Mặc dù vài ngày trước, ta có nghĩ muốn sống chung cùng ngươi, cùng từng tín nhiệm vào gia đình thương nhân của ngươi! Ngươi? Ngươi thì có lợi ích gì? Trừ bỏ cho vài căn đất cằn chút cửa hàng, thì còn có công dụng gì? Dưới vương quyền, ngươi chỉ như một con con kiến hôi không chịu nổi một kích. Thiên hạ thái bình thì ta đào hôn, nhất thời ham vui mới mẻ mà thích ngươi, nhưng là hiện tại thiên hạ rối ren, thân là nữ nhân hẳn phải biết nên chọn ai, ngươi tự xem lại mình đi, giữa ngươi và Tư Mã Kỳ, vì sao ta lại chọn ngươi? Ngươi vẫn không hiểu sao... Từ khoảnh khắc Giả Nam Phong bị tru sát ta mới hiểu, ta mới biết rằng từ trước tới nay ta chưa từng thực sự thích ngươi, ngươi biết đồ chơi không? Chính là khi còn mới mẻ thì cảm thấy rất ưa thích, nhưng khi sau khi có được rồi thì lại thuận tay vứt bỏ. Ngươi.. Đối với ta... Chỉ là một món đồ chơi."
Đi, đi...
Đừng đứng trước mặt ta, đừng ép ta nói ra nhiều lời tàn nhẫn...
Tâm ta cuộn thắt, nhưng ta phải dựng thẳng sống lưng, khóe miệng nở ra tia cười lạnh, không biết là cười cho mình xem, hay là cười cho trời xanh an bài vận mệnh nhìn...
Mã Văn Tài quay mặt, gò má có góc cạnh khiến cằm hắn trông nhọn hơn, vài ngày ngắn ngủi này,hoá ra hắn cũng gầy đi rất nhiều.
Đúng có rất nhiều phiền muộn, xóa không mất, đuổi không đi, cho dù cả ta và hắn đều không nói, nhưng trong lòng hai chúng ta đều hiểu rõ.
Hắn thở dài, đột nhiên quay đầu lại nhìn ta, cứ thế cười cười, cười đến hai con mắt cong lên, rạng rỡ, môi khép rồi lại mở, tai ta ù đi, nhưng mà lại nghe được giọng nói rất tha thiết.
"Này nếu đã như thế, ta đây ngay cả con trai của chó tiểu quan Tứ Phẩm cũng không bằng, à, không, ta chỉ có thể làm đồ chơi, vậy ta đây xin đi trước một bước."
Cuối cùng... Cũng chịu đi rồi sao...
Khóe miệng ta dâng lên ý cười chế nhạo càng sâu hơn, cứ như vậy không nói một tiếng nào nhìn hắn xoay người rời đi, khi hắn xoay người tóc dài được ánh trăng chiếu xuống phát ra vầng sáng nhàn nhạt, áo đơn tựa tuyết trắng tô thêm vẻ thanh khiết, theo gió nhẹ nhàng phất động.
Cứ như vậy, bóng dáng của hắn chầm chậm tan biến khỏi tầm mắt ta, nhưng lúc này, bên môi ta không ngừng cười được, ta bắt đầu cười ha ha, cười đến mức cả người run rẩy, cười đến nỗi dùng đôi tay lạnh lẽo che đi hai tròng mắt đau nhức...
Không biết đã qua bao lâu, nụ cười này mới ngừng lại, ta vuốt vuốt hai mắt cười đến đỏ bừng, đem hành trang đặt lên vai... Quay đầu, tiếp tục gấp rút lên đường.
Giống như mới vừa rồi màn đối thoại kịch liệt kia chưa từng xảy ra, giống như trận cười đến đau lòng kia chưa từng có, gió đêm thật lạnh, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, vậy mà ta không có rơi lệ.
Một giọt cũng không.
... ...
Cứ như vậy một đường phía trước tiến tới, trước kia luôn e sợ khi đi qua thâm sơn cùng cốc, vậy mà lúc này khi đang trong cơn thẫn thờ cứ tiến đến phía trước ta đã đến đỉnh núi, trời đã mờ sáng, tiếng gà rừng gáy truyền đến không dứt, thế nhưng suốt từ hôm qua đến giờ ta vẫn chưa từng ngơi nghỉ.
Đi xa một chút, chỉ một chút nữa thôi, là không còn nhìn thấy, là nỗi nhớ sẽ chìm xuống.
Chỉ cần ta rời xa hắn thêm một phân nào, hắn sẽ bình yên thêm một chút đó...
Khi ta dẫm chân lên mặt đất bằng phẳng thì đã là ngày mới, mặt trời tuy không có lộ ra, nhưng vạn vật đều sáng rõ, khắp trời là sự giao thao giữa đỏ tía và phấn hồng mông lung như lụa, từng khoảng trời sáng rực màu của ban mai, tầng mây vắt mỏng, vầng sáng mềm mại nhuộm ấm không gian, tựa chỉ chút nữa sẽ phá mây chui ra.
Sau khi xuống núi sẽ phải đi qua một nhánh sông nhỏ, bắc qua sông là một cái cầu, gọi là Hồi Tố.
Khi ta cùng Cát Tường từng đi qua đây, Cát Tường hỏi ta tên cây cầu này có nghĩa là gì.
Cây cầu này dài còn chưa đến mười thước lại có một cái tên đem đến cảm giác rất xa, khi ấy ta cười cũng thuận miệng trả lời Cát Tường, hồi tố ở đây là nhớ lại, nghĩa là con đường phía trước rất khó đi, cần phải quay về để nhớ lại cách đi.
Mà bây giờ, ta cảm thấy cái tên này khiến người ta phải ngửa mặt lên trời cười, nhớ lại, tại sao phải nhớ lại, cớ gì phải nhớ lại... Song cuối cùng ta vẫn tự mình chìm trong hồi tưởng.
Khi đi, ta vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giầy, khoảng hơn tháng trước, mũi giày trắng này được Cát Tường thêu rất đẹp, rất sạch, hiện tại thì dính đầy bùn đất, nổi lên cảm giác long đong, mệt mỏi.
Ta chưa đi qua nhiều vùng, vậy mà có cảm giác mình đã đi rất xa, con đường phía trước như dài ra, mệt mỏi vây hãm nhưng buộc phải kiên trì đi tiếp. Ánh sáng phía trước mờ nhạt, vạn vật mờ ảo mông lung đem đến cảm giác áp lực, khó thở.
Rốt cuộc, ta cũng nghe được tiếng nước róc rách chảy, vào lúc tảng sáng, nghe âm thanh trong trẻo làm lòng người khoan khoái, ta cúi đầu, đi thẳng đến bờ sông, ngồi xổm xuống, vốc một ít nước hắt lên mặt.
Nước chưa bị ánh nắng mặt trời chiếu vào nên rất mát, trong làn nước mơ hồ có cỏ non, sau khi rửa mặt ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nước sông chảy chậm rãi, có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của ta, tuy không rõ nhưng vẫn có thể thấy được sự mệt mỏi, khuôn mặt xơ xác.
Ta khẽ thở dài, đứng dậy, lúc này mặt trời đã ló rạng, từng tia sáng nhẹ nhàng nhảy múa trên đất.
Ta vừa ngẩng đầu chợt ngẩn ra, nhìn hình dáng người đứng trên cầu, không thể tin được, hai mắt ta mở to.
Hắn vẫn một thân bạch y, bao phủ trong vầng sáng bình minh, trông bóng hình hắn trở nên nhợt nhạt thế nhưng lại đem đến cảm giác ấm áp rực rỡ.
Hắn vươn tay về phía ta, ta bất giác đi vòng qua cầu có tượng đá khắc hai chữ "Hồi tố", dứt khoát đi về phía trước, song khi đến gần hắn ta bất giác dừng lại.
Suốt tối ta chưa từng rơi lệ, vậy mà giờ nước mắt nối tiếp nhau tràn mi, hai gò má ửng lên, một giọt rồi một giọt, như sẽ không dừng lại, hai mắt mờ đi vì lệ, không nhìn thấy rõ biểu cảm người đằng trước.
Nhưng ta biết hắn đang cười, tiến sát đến ta, sau đó ôm ta vào trong lòng.
"Đừng tưởng rằng nàng dùng tiểu thủ đoạn kia là có thể đuổi được ta, ta cho nàng biết, muốn lừa được ta ư, nàng còn kém xa lắm... Hơn nữa, nếu là thật, ta đây chính là con trai của tiểu quan tứ phẩm vừa vô lại vừa không biết xấu hổ, nàng có thể làm gì được ta? Nếu giữa nàng và Tư Mã Kỳ có mờ ám, ta sẽ nói cho hắn biết, chúng ta đã sớm đi trước một bước rồi, ta sẽ chia rẽ nàng và hắn. Nàng muốn đi theo cha ra xử trảm vậy ta sẽ lén lút cướp pháp trường, dòng họ Cổ, một họ hơn ngàn người bị xử án, tạo nên cục diện chút rối loạn rồi chạy mất một hai người cũng chẳng có chút gì lạ... Ta đây chỉ là một món đồ chơi chẳng có giá trị gì, cũng chẳng có quyền thế, nhưng lại rất nhạy bén, biết tuỳ cơ ứng biến... Cho nên..."
Bả vai bị nắm chặt, nới ra khoảng cách giữa ta và hắn, tiếp đó hắn lấy khăn lụa lau nước mắt cho ta nhưng nước mắt cứ trào ra như không bao giờ hết, ta quả thật chưa có đủ bình tĩnh, cả đêm nhẫn nại đến cực hạn, chỉ vì vài lời nói nhẹ nhàng của hắn đã khiến tất cả cố gắng của ta sụp đổ.
Kỳ thật ta là con người rất ích kỷ, chính mình rời bỏ hắn, nửa đêm bỏ đi nhưng kì lạ là lòng không lúc nào thôi vướng bận, dọc đường không ngừng suy nghĩ, cớ gì mà ta lại cảm thấy bứt rứt, vì không nỡ rời đi hay vì lo sợ con đường phía trước...
Cho đến khi hắn tới, ta hiểu tất cả đều không phải, thứ mà ta cảm thấy vướng bận là hắn không níu kéo ta, không đuổi theo ta, cứ như vậy tiêu tiêu sái xoay người đi.
Kết quả này khiến ta cảm thấy rất khó chịu tuy đây chính là chủ ý của ta, khiến ta cảm thấy tổn thương, tại sao hắn không chạy theo ta, Mã hồ ly rất thích ta, hắn nên mặt dày kiên trì đuổi theo ta, nói với ta rằng, ta sẽ đi theo nàng đến cùng trời cuối đất.
Cho nên, hắn vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt, khó chịu trong ngực cả đêm được gỡ xuống, mạnh mẽ rơi xuống đất, rất đau nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái.
Hắn không có nặng lời, ý tứ còn có chút dỗ dành tiểu hài tử, thế nhưng ta lại cảm thấy rất an tâm, túm lấy tay áo hắn, ta bắt đầu gào khóc giống như một đứa trẻ.
Đứng tại nơi này cả buổi sáng, trên một cây cầu tên Hồi Tố, ta phồng miệng, khóc đến nước mắt nước mũi dính tùm lum lên mặt, hắn lau nước mắt cho ta không biết bao nhiêu lần, cho đến khi khăn tay ướt đẫm, ta ngẩng đầu cười nhìn mặt trời đỏ đáng yêu.
Tùy tiện dùng tay áo lau mũi, ta hung hăng đấm vào lồng ngực Mã hồ ly, nghe hắn khoa trương kêu đau, mới hừ một tiếng đầy giọng mũi, còn hừ ra không ít nước mũi, sau đó níu lấy cổ áo hắn hung dữ nói: "Đường này là tự ngươi chọn, bà đây đã cho ngươi cơ hội chạy, nhưng thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới! Đã như vậy, từ nay về sau ngươi chính là người của bà đây! Nghe thấy không!"
Con ngươi Mã hồ ly nhíu lại, lắc lắc lỗ mũi ta, lấy tay áo giúp ta lau mũi, mới cười nói: "Đã biết đã biết, thưa yêu tinh bá đạo..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]