Ta đi sau lưng Mã Văn Tài, bĩu môi.
Xùy.
Còn phát động nóng nảy gì.....
Xử bắn cũng không có lý do? Chết cũng không cho thoải mái sao.....
Không có lý do, ta là rất vô tội.
Sờ sờ cái mũi, ta hừ một tiếng, không thèm nhìn, quay sang nhìn rừng cây hai bên.
Đầu mùa hè rừng cây rất rậm rạp, màu xanh nhạt đầy sức sống, đã sầm tối,màu vàng che phủ trên mỗi lá cây, những lá cây giống như đang ôm trọnvào trong ngực, gió nổi lên, xào xạc rung động, tiếng ve sầu cao thấplộn xộn kêu to, tạo ra một khúc ca động lòng người.
Mặt trời hướng Tây chiếu vào lá cây, thẳng tắp xuống dưới, ánh mặt trời chiếu trên người chúng ta, cái bóng phủ xuống.
Bỗng nhiên tỉnh, ta cứ như vậy đi theo bóng dáng Mã Văn tài, cái bóng đi lên cái bóng.
Hừ.
Ta đạp đạp đạp, đạp chết ngươi.
Đạp ngươi chơi xấu ta.
Đạp ngươi làm mặt đen cho ta xem.
Đạp ngươi không có lý do cáu kỉnh với ta.
Đạp ngươi.....
”Ngươi ở đây làm cái gì?“.
Ta đang nâng cao chân phải nhất thời cứng người, con ngươi Mã hồ ly dichuyển, chỉ thẩy vẻ mặt u ám của hắn, ho nhẹ vài tiếng, đưa tay phảihướng chỗ bắp chân gãi gãi, nhấn mạnh than thở: “Ai nha! Bị côn trùngcắn, thật là ngứa a.....“.
Bời vì quần quá dài, bị ta cuốn lên,nộ nửa bắp chân. Không thấy ánh mặt trời da rất là trắng nõn, bởi vìchân mạnh mẽ không chút lưu tình nào đạp, vết hồng khắp nơi nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/2564873/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.