Một hơi kẹt ở cổhọng, trong phút chốc trong đầu ta trống rỗng, đừng nói là kêu sợ hãi,ngay cả phản ứng cũng trì độn. Chỉ có thể trừng mắt nhìn Lương Sơn Bá bị ta kéo đi lên, sau đó chính bản thân ta bay ra bên ngoài…..
Hếtthảy tựa như động tác chậm, một đôi tay ở thời điểm cuối cùng ôm thắtlưng của ta, bởi vì nguyên do trọng lực kéo xuống, chợt trượt đến bảvai, ta chỉ cảm giác được thân mình giống như nhẹ nhàng rung động, đó là chỗ vai nghe thấy cùm cụp một tiếng, tiếp theo một trận đau nhức.
Đau đớn làm ta có một chút phản ứng trở lại, cắn răng nương theo ánh trăngngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mã Văn Tài nửa người treo ở ngoài sơn cốc,ngón tay gắt gao nắm chặt ta không buông, gương mặt hồ ly thoáng trắngbệch không còn ý cười nữa, thanh âm có nửa phần tức giận quát ta: “Nắmchặt tay ta!”.
Vai bên trái bây giờ rất đau, ta căn bản không có biện pháp dùng sức, chỉ có thể cố hết sức đưa lên tay phải…..
Nhưng mà thân mình nhoáng lên một cái, tay Mã Văn Tài liền theo quần áo của ta trượt xuống!
“Bả vai của ta….. Giống như bị trật khớp, rất đau, không có cách nào dùngsức…..” Tiếng tim đập giống như nổi trống thùng thùng không ngừng, tacảm giác được thắt lưng đều bị đá vụn cắt qua, lại là cảm giác xé ráchda thịt, nhưng mà rõ ràng cảm giác được Mã Văn Tài cũng là gian nan mớigiữ được ta, cho nên cũng không dám lộn xộn nữa.
“Ngươi đừngđộng….. Chờ ta….. Kéo ngươi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/2564832/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.