Nước mắt còn đọng lại trên hàng mi làm keo dính hai mi mắt cô lại. Đôi mắt nặng trịch đau rát mở ra. Không chỉ đôi mắt, toàn thân cô đều ê ẩm. Căn phòng bừa bộn, đồ đạc vứt tung toé. Mảnh vỡ của chiếc đèn ngủ vẫn còn đó. Những mảnh vải từ chiếc váy ngủ của cô vương vãi khắp phòng. 
San San hít một hơi sâu, nhìn cơ thể chi chít vết bầm của mình. Cuộc tình này đã hết hi vọng. Đây hoàn toàn không phải là cơn ác mộng. 
Đêm qua sau khi bóp cổ cô, anh hoàn toàn chiều theo ý cô, nói là sẽ đối xử với cô như những đứa con gái đứng đường. Những cái sờ soạng của anh đều làm cơ thể cô đau rát. Thậm chí đến lúc hai cơ thể hoà vào nhau, anh còn cột chặt hai tay cô lên thành giường đau buốt. Không có gì hết, chỉ có dục vọng. San San cảm nhận được hết. Gương mặt của anh không hề bộc lộ bất cứ cảm xúc nào. Trong lúc ép trói, cô vùng vẫy quạt chiếc đèn ngủ kế bên rớt xuống. Anh chỉ nói. 
"Vùng vẫy gì?! Cô chẳng phải thích nằm dưới thân Khưu Dật sao? Tôi không thể làm cô thoả mãn và chịu nghe lời bằng hắn?". 
Anh coi cô như một dụng cụ thoả mãn. Chẳng gì hơn. Thoả mãn xong anh đi mất, bỏ cô cuộn mình lại ôm lấy toàn thân run rẩy. 
"Diệp San San! Cô làm gì trong đó thế? Mau ra ăn sáng. Tôi sắp muộn giờ thượng triều rồi!". 
"Em..." - Giọng cô lạc đi, khàn đục không khác gì một con vịt đực - "Anh cứ ăn trước đi...". 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-hoang-de/1098853/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.