"Lương Duy Phong, không phải anh đã không khách sáo từ lâu rồi sao? Đáng tiếc là anh giấu rất kỹ, ngược lại tôi muốn xem cái đuôi của anh còn có thể giấu được bao lâu."
Hoắc Anh Tuấn nói xong nhìn Khương Tuyết Nhu một cái, nhìn thấy cô thờ ơ, trong lòng âm thầm đau đớn. Cửa sổ xe ở phía sau được mở ra, Hiểu Khuê ngó đầu ra, giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Bác, bác còn muốn nói chuyện đến khi nào?" "Bác đến ngay!" Hoắc Anh Tuấn lên xe.
Lúc lái xe rời đi, trong gương chiếu hậu, anh nhìn thấy
Lương Duy Phong cúi đầu, hôn lên môi Khương Tuyết Nhu.
Anh ra sức nắm chặt tay lái, gần xanh trên mu bàn tay nổi lên, chân ga cũng không khỏi nhấn mạnh hơn. Hiểu Khuê sợ tới mức kêu lên: "Bác, bác lái nhanh quá, con so."
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên bừng tỉnh, anh vội vàng giảm tốc độ, xin lỗi: "Xin lỗi." "Bác, bác chẳng thành thật gì cả, chẳng trách vợ lại bỏ chạy" Hiểu Khuê không nhịn được mà mỉa mai. “... Con nói đúng.” Hoắc Anh Tuấn ảm đạm cúi đầu.
Hiểu Khuê nhìn thấy thế thì thở dài, cô bé biết rằng mẹ đã kết hôn với chú Lương, nhưng cô bé nghĩ đến việc mẹ có thể sẽ sống với chú Lương trong tương lai thì cô bé cảm thấy bản thân mình như một đứa trẻ vô gia cư “Con than thở cái gì?” Hoắc Anh Tuấn nhìn nhóc con mới ba tuổi, lại giống như một ông cụ non vậy. "Sáng nay con nghe thấy dì Khương nói với Lương Duy Phong là ngày mai mẹ sẽ dọn đến biệt thự của chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357803/chuong-1071.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.