Hoắc Anh Tuấn thấy bộ dạng khiếp sợ của cô. Cảm thấy mình thật lợi hại, anh tùy tiện nói bậy vậy thôi, không nghĩ tới cô tin là thật. “Dù sao lời tôi nói là đúng sự thật, tôi khuyên cô tốt nhất nên cách xa anh ta ra một chút.” Hoắc Anh Tuấn lại bổ sung. Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn anh, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Tạ Minh Ngạn. Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nhắc nhở: “Tạ Minh Ngạn đã đi rồi.” “Hoắc Anh Tuấn, anh lại làm gì?” Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh. “Tôi đã nói chuyện với anh ta, theo đuổi cô, chính là đắc tội với tôi, anh ta không nói hai lời liền rời đi” Hoắc Anh Tuấn mặt đầy khinh miệt nói: “Nhát gan như chuột” Khương Tuyết Nhu: "..." Nếu như cho tôi, anh ta còn nói tôi muốn kiếm cớ bắt chuyện với anh.” Khương Tuyết Nhu ôm ngực, giọng lạnh như bằng châm chọc: “Nếu tôi đồng ý cùng anh đi ăn cơm, quay đầu không chừng lại phải bị anh ta mắng những lời không lọt vào tai nổi” “Cô nói Dung Đức?” Huyệt thái dương của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên giật một cái, nếu không phải anh em nhiều năm, mình thật muốn đánh cậu ta mấy quyền: “Cô đừng nghe cậu ta nói càn” “Hoắc Anh Tuấn, tôi thật không biết anh muốn làm gì” Khương Tuyết Nhu mặt đầy không biết làm sao: “Bởi vì anh, tôi luôn là người bị mắng, anh không phải yêu Nhạc Hạ Thu hay sao, tại sao cứ luôn đến tìm tôi, anh quên mấy ngày trước ở hôn lễ, chính miệng anh nói qua mấy ngày
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]