Chương trước
Chương sau

“Đúng vậy, lần trước Tuyết Nhu nói với tôi cô ấy thích hoa hồng màu hồng...”
Lời của Tạ Minh Ngạn còn chưa nói hết,hoa tươi trong tay liền bị một lực đạo cướp đi, Hoắc Anh Tuấn cầm hoa tươi trực tiếp nhét vào trong thùng rác bên cạnh.
“Hoắc Anh Tuấn, anh làm gì vậy? Tạ Minh Ngạn gương mặt tuấn tú lịch sự hiện ra vẻ tức giận.
“Cách Khương Tuyết Nhu xa một chút.” Hoắc Anh Tuấn nhìn anh cảnh cáo: “Nếu như còn muốn nhà họ Tạ được yên ổn.”
“Chuyện giữa tôi và Tuyết Nhu anh không có tư cách nhúng tay vào. Tôi biết cô ấy là vợ trước của anh, nhưng mà các người đã ly dị, chuyện của cô ấy anh không có tư cách quản” Tạ Minh Ngạn cười nhạt.
"Anh nghe không hiểu lời tôi nói sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết anh theo đuổi Khương Tuyết Nhu là nhìn trúng thân phận và địa vị của cô ấy trong nhà họ Diệp. Nói cho cùng còn không phải là vì nhà họ Tạ? Nhưng tôi muốn anh hiểu rõ, chọc giận tôi, tôi tùy tiện nói một câu là có thể làm khó được nhà họ Tạ các người”
Trong con người của Hoắc Anh Tuấn toát ra tầng tầng lớp lớp khói mù trong giọng nói đè thấp cũng lộ ra anh đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Hoắc Anh Tuấn, tại sao anh không thể bỏ qua cho cô ấy, Kinh Đô này có người nào không biết anh đã có Nhạc Hạ Thu? Làm một người đàn ông, anh không cảm thấy mình quá vô sỉ sao” Một chính nhân quân tử như Tạ Minh Ngạn cũng bị sự bỉ ổi của anh làm tức giận.
“Đúng, tôi vô sỉ, người vô sỉ cái gì cũng làm ra được, anh có muốn thử một chút hay không?” Một ánh mắt như đạo bằng của Hoắc Anh Tuấn quét qua.
Tạ Minh Ngạn rốt cuộc cũng sợ hãi mấy phần, đối với quý tộc nước Nguyệt Hàn mà nói, Hoắc Anh Tuấn là một tòa chọc trời không chọc nổi.
Anh ta cắn môi một cái, xoay người tức giận lái xe rời đi.
Chẳng qua là khi xe chạy ra khỏi được không tới hai trăm mét sau, Tạ Minh Ngạn lại bấm điện thoại cho Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, cá đã cắn câu, chuyện này cô phải cảm tạ tôi như thế nào đây?”.
Khương Tuyết Nhu đứng ở phía sát cửa sổ nhìn xuống phía dưới nhẹ khẽ cười cười: “Làm khó anh Tạ mấy ngày nay phải chịu khổ cực theo đuổi tôi, ngày khác mời anh ăn cơm”
“Cơm nước không cần, cô chỉ cần làm cho tôi một bộ bản vẽ thiết kế nhà tư nhân có một không hai là tốt rồi” Tạ Minh Ngạn cười híp mắt nói.
“Anh còn muốn bản vẽ của tôi hay sao, nếu không phải tôi làm bia đỡ đạn cho anh, người nhà anh sớm muộn gì cũng buộc anh đi kết hôn rồi đó”
“Đừng như vậy được không, chúng ta cũng một chín một mười mà”
“Được rồi, một tháng sau gửi cho anh.”
Khương Tuyết Nhu sau khi kết thúc nói chuyện điện thoại, môi đỏ mọng nhếch lên.
Mấy ngày nay người của toàn Kinh Đô cũng cho là Tạ cậu cả đang theo đuổi cô, thậm chí theo đuổi rất là hoành tráng, nhưng mà cũng không ai rõ ràng cô và Tạ Minh Ngạn ở nước Miên. đã gặp nhau và quen biết nhau, cô là tận mắt nhìn thấy Tạ Minh Ngạn đổi hết mấy lượt bạn trai.
Đúng, bạn trai, tên kia thích đàn ông.
Ánh mắt cô nhìn người đàn ông lầu dưới, từ lầu ba mươi nhìn xuống, bóng người đàn ông nhỏ giống như con kiến vậy.
Nhưng mà con kiến này cuối cùng cũng mắc câu.
Nhạc Hạ Thu, tôi sẽ để cho cô nếm thử một chút mùi vị đồ yêu mến của mình bị cướp đi.
Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ đem nỗi đau năm đó từng chút một trả lại cho anh.
Coi như anh là người bị thôi miên, tôi cũng sẽ không tha thứ, sẽ không bỏ qua cho anh.
Hoắc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.