Chương trước
Chương sau

Đây là giọng nói của Khương Tuyết Nhu.
Tim Hoắc Anh Tuấn nhảy loạn một cái, anh quay đầu nhìn về Hiểu Khê ở phía sau, thấy cô bé cúi đầu xuống nói: “Con đã đến bãi đậu xe, lập tức tới ngay”
Sau khi kết thúc nói chuyện điện thoại, gương mặt anh tuấn nhanh chóng nhíu mày lại: “Con còn hẹn Khương Tuyết Nhu?”.
“Đúng vậy.” Hiểu Khê rùng hai cái bắp chân.
"... Con tại sao trước không nói cho bác biết” Hoắc Anh Tuấn não nề.
“Nói ra sợ bác sẽ không đến ạ” Hiểu Khê le lưỡi một cái: “Bà nội nói bác thất tình. Con liền hỏi bố, đàn ông thất tình nên làm cái gì bây giờ. Bố nói đàn ông thất tình thì biện pháp tốt nhất chính là tìm một đoạn tình yêu vui vẻ khác. Con nghĩ tới nghĩ lui bên người duy nhất cũng chỉ biết có dì Khương”
Hoắc Anh Tuấn không nói gì. Được rồi, thì ra anh ở trong mắt người khác là thất tình: “Vậy... Con hẹn dì Khương tới cô ấy cũng rất sảng khoái đồng ý tới?”
“Đúng vậy” Hiểu Khê gật đầu một cái.
Hoắc Anh Tuấn theo bản năng nắm chặt tay lái, chẳng lẽ cô là biết mình không kết hôn, cô muốn cùng mình hợp lại?
Anh cởi ra mấy nút cài trên cổ áo sơ mi, mấy ngày nay đè nén tâm tình vào giờ phút này khó hiểu chuyển tốt mấy phần.
Lại nghe Hiểu Khê nói tiếp: “Bởi vì con lừa gạt dì ấy nói là cùng bố đi chung tới đây.”
Hoắc Anh Tuấn: “...”
Cho nên, người phụ nữ kia đồng ý tới sân chơi thuần túy là nhìn ở... mặt mũi Hoắc Phong Lang?
Anh rốt cuộc có nơi nào không bằng HOẮC PHONG LANG. Ba chữ cuối cùng, trong lòng anh mặc niệm liền cắn răng nghiến lợi.
“Giờ nếu như con có nói với Khương Tuyết Nhu rằng con đến cùng bác thì cô ấy cũng sẽ đồng ý tới” Hoắc Anh Tuấn âm thầm hừ lạnh một tiếng, trong lòng Khương Tuyết Nhu có anh, cô ấy nhất định sẽ cho là bây giờ là cơ hội lần nữa trở lại bên người anh.
“Không có đâu” Hiểu Khê bỉu môi nói: “Lúc trước con có nói với dì Khương, muốn bác dẫn con đến chỗ di ấy ăn cơm. Dì ấy nói nếu như kêu bác tới, thì cũng đừng kêu gì tới, dì ấy nói dì ấy thấy bác liền phiền”
Hoắc Anh Tuấn nhất thời cảm thấy tim mình thật đau, nha đầu này rốt cuộc là đến để an ủi anh, hay là chọc giận anh đây: “Vậy con còn phải kết hợp hai người chúng ta? Con đây là ông tơ bà nguyệt se nhầm người rồi”.
Con là làm sai sao?” Hiểu Khê thấy trên mặt anh tức giận ủy khuất thì mân mê cái miệng nhỏ nhắn: “Vậy còn gọi điện thoại kêu bố tới, bác trở về đi.”
“Con đem bác kêu đến bây giờ lại bắt bác trở về?” Hoắc Anh Tuấn cảm giác ngực bị cắm một đao, nha đầu này thật không có lương tâm.
“Vậy con không thể để cho dì Khường trở về a, dì là một cô gái” Hiểu Khê nhảy con mắt, rất vô tội.
Hoắc Anh Tuấn không nói, thấy tiểu tử thật muốn bấm đồng hồ điện thoại đeo tay, anh bật thốt lên: “Được rồi, đừng gọi. Xe bác cũng đỗ xong, lười phải trở về.”
“Vậy là bác nguyện ý cùng dì Khương hẹn hò?” Hiểu Khê khuôn mặt nhỏ nhắn phấn chấn lộ ra một tia  hoạt bát.
“Cái gì mà hẹn hò, con đừng có nói bậy nói bạ, bác thuần túy là đưa con tới sân chơi chơi”
Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe xuống đi về phía sau, lúc chuẩn bị mở cửa xe, theo bản năng liếc nhìn hình. tượng của mình trên cửa xe, thật may lúc ra cửa mình có tắm, nhưng mà áo sơ mi vạt áo vẫn chưa được sửa sang lại.
Anh vội vàng hướng về phía cửa sổ đem vạt áo nhét vào trong quần, nhìn thêm chút nữa râu trên mặt vừa nãy có cạo sạch sẽ không. Hai ngày không nghỉ ngơi tốt, vành mắt đen thật giống như gấu trúc vậy.
Cửa bỗng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.