Hoắc Anh Tuấn rung một cái. Đúng vậy, Nhạc Hạ Thu ở bên ngoài ngây người mấy năm, mấy năm kia anh vẫn là thiếu sót. Anh làm sao biết cô ta có thay đổi hay không đâu.
Hoắc Nhã Lam cũng mất ba mươi năm mới có thể nhìn thấu Sở Minh Khôi, mà anh thì sao, cùng Nhạc Hạ Thu mới hai mươi năm.
“Hoắc Anh Tuấn, con không phải người bình thường, con là người nắm quyền tập đoàn Hoắc thị, là người đứng trên kim tự tháp nước Nguyệt Hàn. Hôn nhân của con bị người khác nhìn chăm chú, con ly dị một lần, lần thứ hai này lại nháo thành ra cái gì, sẽ trở thành điểm như trong cuộc sống của con”
Hoắc Nhã Lam đứng lên nói nghiêm túc: “Chính con suy nghĩ thật rõ ràng đi” Bà nói xong, xoay người rời đi.
Hoắc Anh Tuấn một mình trên ghế làm việc ngồi rất lâu. Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Ngay sau đó, đầu hạt dưa nhỏ của Hiểu Khê từ bên ngoài thăm dò tới: “Bác, con có thể vào không?”
Thấy hình dáng cô bé vừa dè đặt vừa lấy lòng, Hoắc Anh Tuấn dù là tâm tình không tốt đi chăng nữa, giờ phút này cũng mềm nhũn ra.
“Hiểu Khê, con hôm nay không phải đi vườn trẻ sao?” Hoắc Anh Tuấn chú ý tới trên người cô bé còn mặc đồng phục học sinh màu đỏ của vườn trẻ.
“Bà nội nói tâm tình bác không tốt, để cho con tới chăm sóc bác” Hiểu Khê nghiêng đầu nhỏ nói. Trong lòng Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên ấm áp.
Anh không nghĩ tới Hoắc Nhã Lam vậy mà sẽ đối với đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357512/chuong-777.html