Hoắc Anh Tuấn không nói nên lời.
Anh biết rằng thứ mà Hiểu Khuê đang nói đến là chiếc hộp có mật khẩu, đây là căn phòng mà Khương Tuyết Nhu đã sống vào ba năm trước, mật khẩu đấy cũng là do cô đặt.
Sau đó, sau khi Khương Tuyết Nhu rời đi, rất nhiều đồ đạc trong phòng của cô đều bị lấy đi, ngoại trừ hộp mật khẩu, do không biết mật khẩu nên chưa từng có người mở ra.
Anh chưa bao giờ quan tâm đến nó, thậm chí còn không nghĩ đến việc mở nó ra. Nhưng không ngờ lại bị trẻ con vô tình mở ra. “Đây là... một sợi dây chuyền” Hoắc Anh Tuấn thấp giọng nói. “Là của bác sao?” Hiểu Khuê tò mò hỏi.
“Bác cũng không rõ lắm” Hoắc Anh Tuấn cũng không nhớ nổi: “Nhưng chắc bác biết nó là của ai, bác sẽ trả lại cho cô ấy.”
“Được.” Hiểu Khuê đặt sợi dây chuyền vào tay anh, sau đó đi rửa mặt.
Mãi đến bữa sáng, Hoắc Phong Lang đi tới đón cô bé, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiểu Khuê, nếu mẹ con biết con dính Hoắc Anh Tuấn như vậy, cô ấy sẽ tức giận chết mất”
“Bố, bố đừng nói ra mà”
Hoắc Phong Lang khóc không ra nước mắt: “Hóa ra con vẫn nhớ bây giờ thân phận của chú là bố con à? Ngày hôm qua sau khi Hoắc Anh Tuấn trở về, trong mắt con chỉ có anh ta. Ngủ đến nửa đêm thì bỏ rơi chú, đứa nhóc con tém tém lại cho chú”
"Chú à, chủ hiểu lầm con rồi, con làm vậy là đang dùng mỹ nhân kể đấy!” Hiểu Khuê cong môi, vô tội nói: “Con muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357458/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.