Nhưng... đây là con gái của Hoắc Phong Lang, con gái của người mà anh ghét nhất từ nhỏ đến lớn.
Nhưng nếu con của anh vẫn còn sống, có thể đứa bé cũng sẽ rất đáng yêu. Hoắc Anh Tuấn lấy trong ví ra một tấm thẻ màu đen, đưa vào tay Hiểu Khuê: “Bác tặng con này” Đôi mắt kinh ngạc của Hoắc Nhã Lam suýt chút nữa rơi xuống đất.
Bà ta thật sự không ngờ Hoắc Anh Tuấn lại đối xử thân thiện với con gái của Hoắc Phong Lang như vậy, hơn nữa cái người Hoắc Anh Tuấn này luôn đối xử lạnh nhạt thờ ơ với mọi người, cả nhà họ Hoắc có lẽ chỉ có Hiểu Khuê là trường hợp đặc biệt mà thôi.
“Đây là cái gì? Ông nội cũng đưa cho con một cái, con có cái của ông nội là được rồi. Hiểu Khuê đẩy lại tấm thẻ đen: “Con không cần nữa đâu”
Hoắc Anh Tuấn vui vẻ, dường như mẹ cô bé đã giáo dục con rất tốt: “Không sao, cái của ông nội là của ông nội, đây là đồ bác tặng, có ý nghĩa khác nhau.”
“Hiểu Khuê, nhận lấy đi, dù sao thứ bác cháu có nhiều nhất cũng là tiền, đừng để mất đấy” Hoắc Nhã Lam nhắc nhở.
Hiểu Khuê nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cũng được, cô bé sẽ giữ lại một cái cho Khương Hiểu Lãnh.
Mặc dù bọn họ không biết sự tồn tại của Khương Hiểu Lãnh, nhưng đồ mà cô bé có cũng có thể lấy giúp Khương Hiểu Lãnh một phần.
Hơn nữa nếu không lấy đồ của ông bố cặn bã thì mẹ kế xấu xa sẽ được lợi.
“Vậy được”
Sau khi cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357457/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.