“Có khoa trương đến vậy không?”
“Mấy người không hiểu về âm nhạc, bài hát mà cô ấy chơi là kiểu càng nghe càng thấy hay, hơn nữa giọng hát của Khương Tuyết Nhu rất tốt, kỹ năng chơi đàn dương cầm tuyệt đối vượt qua cấp mười, thậm chí có thể so sánh với những nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, nhưng còn lâu Thang Nhược Lan mới đạt được đến cấp bậc đó”.
“Thật sự không thể tin được Thang Nhược Lan lại là người như vậy”
“Rất bình thường, trong giới chơi nhạc đầy mùi danh lợi này có rất nhiều người nổi tiếng rồi thì sẽ trở nên tham tiền phụ nghĩa, hơn nữa nghe nói mấy năm trước Khương Tuyết Nhu chỉ là một nhân vật nhỏ bé không được nhiều người biết đến của thành phố Thanh Đồng, nhà họ Diệp cũng không nhận cô ấy”
“Chẳng trách”
Ánh mắt mọi người hướng về phía Thang Nhược Lan ngày càng trở nên khinh miệt, coi thường.
Thang Nhược Lan đứng đó mặt trắng bệch như giấy, kể từ sau khi đi the từng có ai dám xem thường hay khinh miệt cô ta.
Sau đó lại giống như tìm được cứu tinh đi đến bên cạnh Quý Tử Uyên: “Tử Uyên, em.”
“Mấy bản nhạc đó là Khương Tuyết Nhu viết cho em thật sao?”
Ánh mắt sắc bén của Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, tựa như muốn chọc thủng một cái lỗ trên đó: “Tốt nhất là em nên nói thật, nếu trong tay Khương Tuyết Nhu có bản gốc thì cho dù em có tìm thủy quân như thế nào thì dân mạng cũng sẽ dìm em đến chết”
Thang Nhược Lan hiểu được ý tứ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357424/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.