Chương trước
Chương sau

Khương Tuyết Nhu nhìn Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn che chở Nhạc Hạ Thu, thật là muốn gõ đầu anh mấy cái, bên trong có phải chó gặm hết rồi hay không, rõ ràng là đang dùng kế tỏ vẻ thương hại, anh tại sao lại không nhìn thấu chứ.
“Được rồi, Anh Tuấn, Tuyết Nhu chẳng qua là quan tâm đến chuyện nhà bạn, cô ấy thật là tâm địa hiền lành, em phải đi rồi, ngày mai còn phải đến nhà tang lễ” Nhạc Hạ Thu cười khổ nói.
Khương Tuyết Nhu không nói, nếu để cho cô ta đưa Sầm Gia Hân đoạn đường cuối, phỏng đoán Sầm Gia Hân cũng sẽ chết không nhắm mắt: “Không cần, tăng sự của dì chúng tôi sẽ làm cho bà ấy"
“Em đừng làm rộn, em lớn bụng như thế rồi có thể làm được cái gì” Hoắc Anh Tuấn tức giận: “Em với Sầm Gia Hân cũng không phải là quan hệ mẹ con, ngay cả hài cốt của Sầm Gia Hân cũng không có đem về được"
"Tuyết Nhu, cô yên tâm, tôi sẽ đưa hài cốt của dì đi thật tốt!” Nhạc Hạ Thu hướng cô cười một tiếng.
Khương Tuyết Nhu cắn răng, yên tâm cái rắm.
Nói không chừng Sầm Gia Hân cũng là do cô ta hại chết, người ác độc giống như cô ta vậy tuyệt đối không thể nào để cho Sầm Gia Hân yên ổn được an tán.
Sau khi Nhạc Hạ Thu rời đi, Khương Tuyết Nhu tức giận căn bản không muốn nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn.
“Tuyết Nhu, em là còn đang vì chuyện buổi sáng mà tức giận sao, tại sao chúng ta luôn phải vì chuyện của nhà họ Nhạc mà gây gổ, anh đã đồng ý với em, sau khi Nhạc Hạ Thu chữa khỏi bệnh cho anh, anh liền cách xa cô ấy vẫn còn không được sao."
Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ đuổi theo.
Khương Tuyết Nhu chợt quay đầu xoay người tức giận nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, anh không cảm thấy mỗi lần ở chung với Nhạc Hạ Thu anh đều luôn giúp cô ta sao, thật giống như tôi chính là một người rất không nói lý".
Hoắc Anh Tuấn cũng cảm thấy ủy khuất: “Tuyết Nhu, em không phải là mỗi lần thấy Hạ Thu liền quay qua nổi giận với anh được không, đó vốn chính là chuyện của nhà họ Nhạc, em quản cái gì mà quản"
“Vậy tại sao anh phải quản"
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu, thật không muốn cùng anh ồn ào, dẫu sao mỗi lần gây gổ sẽ đem anh đẩy xa hơn, nhưng mà nghe được lời từ trong miệng anh nói ra là có thể bị tức chết.
Cô dùng sức đẩy cửa, cả người không nói ra được có biết bao nhiêu mệt mỏi.

"Tớ lập tức tới ngay"
Khương Tuyết Nhu đứng lên.
Hoắc Anh Tuấn kéo tay cô: “Em đi đâu vậy, còn chưa ăn sáng xong."
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa hất tay anh ra, ánh mắt đỏ bừng hướng anh hét lên: “Bác Nhạc chết, là Nhạc Trạch Đàm chạy đến bệnh viện nói chuyện dì Sầm chết, hai vợ chồng bọn họ tình cảm sâu nặng, đều do Nhạc Trạch Đàm kia đầu ngu như heo, đều là anh, anh tại sao phải cứu thứ người như vậy, anh ta sớm vào ngục giam thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra".
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.