Chương trước
Chương sau

"Thật” Lâm Minh Kiều nghẹn ngào nói: “Bác Nhạc bảo hôm nay dì về nhà thu dọn đồ đạc nhưng đến giờ vẫn không liên lạc được, cho nên tớ tìm được đến nhà họ Nhạc, người nhà họ Nhạc đều đi hết, tớ đẩy cửa tiến vào, dù đang ở trong phòng rửa tay, trên đầu đều là máu, đã không còn hơi thở, mới vừa rồi cảnh sát tới, nói dì là đụng đầu vào phòng tắm trọng thương, chảy máu quá nhiều lại không đưa đi cấp cứu kịp nên chết"
“Làm sao có thể” Khương Tuyết Nhu cả người lạnh như băng: “Tớ thấy dì rất mạnh khỏe với lại thân thể cũng không tệ lắm, cậu đã điều tra máy giám sát chưa"
“Nhà họ Nhạc những ngày qua không có người, máy giám sát đã sớm đóng” Lâm Minh Kiều cắn răng nói: “Nhưng mà tớ tra xét máy giám sát của nhà hàng xóm, sáng sớm hôm nay Nhạc Hạ Thu đã tới, nhưng mà cô ta ở trong đó nửa giờ liền đi."
Khương Tuyết Nhu cả người phát run: “Chuyện này nhất định có liên quan đến cô ta, cô ta rất hận Sầm Gia Hân."
"Tớ biết, nhưng mà nhân viên nghiệm xác bên kia nói không có liên quan đến cô ta, trên lầu căn bản không có dấu vân tay của cô ta, hơn nữa thời gian chết của dì suy đoán là buổi sáng tầm chín giờ, nhưng mà Nhạc Hạ Thu tám giờ rưỡi đã đi rồi."
Lâm Minh Kiều run lẩy bẩy nói: “Tuyết Nhu, tớ trước kia có xem qua một cuốn sách, có một số bác sĩ tâm lý rất kinh khủng, biết dùng thuật thôi miên... "
"Ý của cậu là... Nhạc Hạ Thu thôi miên di?” Khương Tuyết Nhu cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Cũng không phải là không thể được, để cho dì dựa vào một thứ gì đó rồi đưa dì vào trạng thái ngủ, lúc sau dì tỉnh lại, thì bất ngờ ngã xuống chết, không tìm được bất kỳ chứng cớ phạm tội".
Khương Tuyết Nhu xoa xoa huyệt thái dương, Sầm Gia Hân quả thật chết quá kỳ hoặc, Nhạc Tiếu nhi ở trong tù phải chịu biết bao nhiêu khó khăn, còn có Nhạc Hoàng Bách, người cô đơn, quá đáng thương: “Chuyện này trước tiên nghĩ biện pháp gạt bác Nhạc đi, tớ sợ ông ấy biết sẽ không chịu nổi, tăng sự của dì chúng ta làm"
Buổi tối tám giờ.
Khương Tuyết Nhu lệ thân thể mệt mỏi trở lại biệt thự.
Mới vừa vào cửa, liền thấy Hoắc Anh Tuấn với Nhạc Hạ Thu sóng vai từ trên lầu đi xuống, người đàn ông cả người mặc quần áo thường màu trắng đen không ngay ngắn chỉnh tề, một đôi mắt ác liệt giờ phút này lại yên lặng ôn nhu, Nhạc Hạ Thu người mặc một cái áo đầm ôm, eo nhỏ hết sức, da mịn màng có thể bóp ra nước, tựa như bọn họ mới là nam nữ chủ nhân của nơi này vậy.
Một màn kia, đâm vào tim khiến Khương Tuyết Nhu hơi không thoải mái.
Trước kia dung nhan của cô so với Nhạc Hạ Thu cao hơn một chút, nhưng mà từ sau khi cô bị hủy dung, da trên mặt lại không có đẹp như vậy.
“Hoắc phu nhân, cô đã trở lại, tôi mới vừa hoàn thành chữa trị cho Anh Tuấn.” Nhạc Hạ Thu dẫn đầu ôn hòa mở miệng.
"Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, tám giờ rồi, vừa mới đồng ý cho em đi làm, em liền cơm tối cũng không trở về ăn” Hoắc Anh Tuấn cau mày, có chút bất mãn, rõ ràng là cô để cho Nhạc Hạ Thu tới biệt thự để chữa bệnh cho mình, kết quả chữa trị kết thúc mới trở về.
“Anh Tuấn, anh đừng nói như vậy, phụ nữ có lúc cũng cần phải có giây phút tự do” Nhạc Hạ Thu cười nói.

"Cô mắng đúng, coi như con, tôi quả thật không làm đúng trách nhiệm” Nhạc Hạ Thu mặt đầy khổ sở.
“Được rồi, cô ấy đã làm hết tình hết nghĩa, là em không hiểu"
Hoắc Anh Tuấn sau khi nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tuyết Nhu, đáy mắt mang một chút trách cứ: Tuyết Nhu, đó là chuyện nhà người khác, em căn bản không hiểu, cũng bớt quản đi. Hạ Thu không phải không mời người trông chừng, là ông ấy ba căn bản không cần, buổi chiều anh còn nghe cô ấy nói qua chuyện này, mẹ ghẻ cô ấy chết, cô ấy còn định cho ra mắt an táng cho Sầm Gia Hân, đã rất hết tình hết nghĩa."
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.