"Anh yên tâm, em sẽ không suy nghĩ lung tung, bây giờ trừ bố ra em căn bản không tâm tư nghĩ khác." Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt cắt đứt lời anh.
Anh cũng không biết, sự tồn tại của Nhạc Hạ Thu cô đã sớm biết rồi.
Nhạc Hạ Thu sâu đậm đối với anh như thế nào, cô cũng hiểu.
Cho nên có một chút cũng không cảm thấy khó chịu. Bởi vì đã sớm khó chịu qua.
Hơn nữa tức giận cũng không có ích gì.
Dù sao người sống vĩnh viễn là không tranh được người chết.
"
Ừ, vậy thì tốt" Hoắc Anh Tuấn ngoài miệng thì nói vậy, nhưng lòng không tự chủ được mà trầm xuống.
Rõ ràng sợ cô hiểu lầm suy nghĩ nhiều, nhưng khi có một chút cũng không thèm để ý đến thì anh lại cảm thấy không thoải mái.
Dù sao cô cũng sẽ không suy nghĩ bậy bạ, là không phải là bởi vì cô không đủ yêu mình. Anh nhìn chăm chú vào bóng lưng cô.
Trong lòng một tia cáu kỉnh lại bắt đầu tràn ra tới.
Anh xoay người đi ra ngoài hút hai điếu thuốc.
Nửa giờ sau trở lại, Khương Tuyết Nhu đang đất nước cho Diệp Gia Thanh, nghe được tiếng cửa mở, cô quay đầu nhìn anh một cái, lại thu hồi ánh mắt.
Hoắc Anh Tuấn trong lòng cảm thấy không được vui, anh rời đi lâu như vậy, cô cũng không hỏi mình đi làm cái gì, đối với mình thật có chút lạnh nhạt.
Nhưng mà thấy bộ dạng này của Diệp Gia Thanh, anh cảm thấy hiện mình đang miên man suy nghĩ có chút quá mức.
Vì vậy họ nhẹ một tiếng, chủ động mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357149/chuong-414.html