Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Không có gì đáng nghi, vậy người đưa cô ấy vào đang ở đâu? Tôi nghĩ anh ta khá an toàn vào thời điểm đó?” “Anh ta nói anh ta chỉ chịu trách nhiệm đưa cô Khương vào phòng mà thôi. Do bọn họ quá mải nói chuyện trên đường đi nên đã quên lấy mũ bảo hiểm cho cô Khương” “Quá mải nói chuyện?” Hoắc Anh Tuấn gõ gõ ngón tay, bật ra một tiếng cười lạnh.
Ngôn Minh Hạo liền bối rối, không ngờ điều này cũng khiến Hoắc Anh Tuấn ghen, liền vội vàng nói: “Nhân viên bán hàng đều là như vậy, họ rất hoạt ngôn, với ai cũng sẽ có nhiều chuyện để nói: “Tóm lại, lần này anh ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm” Hoắc Anh Tuấn chậm rãi nói: “Yêu cầu luật sư đưa thư qua bên đó đi. Nếu lần này Hồng Nhân không bồi thường thỏa đáng, tôi sẽ không bỏ cuộc. “Tôi hiểu rồi.”
Lúc này, Khương Tuyết Nhu cũng đã nấu cơm xong, vừa bê ra thì nhìn thấy Ngôn Minh Hạo, không khỏi sửng sốt: “Ngại quá, tôi chỉ nấu cho hai người." “Không sao đâu, tôi đã ăn rồi. Hơn nữa, tôi cũng phải đi luôn đây” Ngôn Minh Hạo liếc nhìn những món ăn trên bàn, thực sự kinh ngạc. Lần đầu tiên anh thấy một bữa ăn của Hoắc Anh Tuấn lại đơn giản tới vậy, bình thường bàn ăn luôn có tới mười mấy món. Nhưng điều khiến Ngôn Minh Hạo ngạc nhiên hơn cả, chính là Hoắc Anh Tuấn không hề nói gì.
Khương Tuyết Nhu sắp đồ ăn xong, thấy tay trái Hoắc Anh Tuấn vẫn còn dùng được, nói: “Anh tự ăn được hay muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/356897/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.