Ngày cô tỉnh dậy là 3 ngày sau. Bên cạnh không có ai ngoài chú thư kí của bố cô.
- Tiểu thư cô tỉnh rồi. Cô không sao chứ?
- Chú lý... Bố mẹ cháu... Họ sao rồi ạ.
Cô vừa nói vừa khóc. Mọi uất ức ghẹn thở. Cô biết trước câu trả lời nhưng cô vẫn hỏi. Cô chỉ hi vọng thêm một lần nữa mà thôi. Hi vọng chỉ là ác mộng của cô chứ mọi thứ không phải là tất cả.
- Lão gia và phu nhân tôi đã chôn cất đầy đủ rồi tiểu thư yên tâm. Tôi đã chọn nơi yên nghỉ cho bà chủ và ông chủ là nơi hai người họ thích nhất rồi.
Cô không nói gì nữa. Cô im lặng và tự dặn lòng mình phải cố gắng cô phải tìm ra kẻ đã đứng sau. Cô muốn trả thù cho bố mẹ cô, chuyện này cô không thể tha thứ được.
- Cảm ơn chú, chú hãy nghỉ ngơi đi. Thẻ này có ít tiền chú cầm đi. Tuổi chú cũng cao rồi nên nghỉ ngơi nhiều.
- Tiểu thư biệt thự bị người ta tịch thu rồi. Hay tiểu thư đến chỗ nhà chúng tôi ở tạm đi. Thẻ này tiêu thư cô cứ cầm đi. Tôi tự lo được cho bản thân mình.
- Cảm ơn chú. Cháu tự có cách ạ. Chú nghỉ ngơi đi.
- Tiểu thư...
Chú thư kí của bố cô cũng chỉ muốn tốt cho cô. Cô hiểu nhưng cô sợ liên hụy đến chú ấy. Ông ấy cũng không nói gì nữa mà bước ra khỏi phòng bệnh của cô. Cô nhìn ra phía ngoài nhìn thấy vằng trăng sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dau-thuong-em-se-tu-bo/2880725/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.