Vì không biết đưa Hạ Uyển đi đâu lên đành đưa cô về biệt thự của mình. Anh bước xuống xe và bế cô vào trong biệt thự làm đám người hầu trợn tròn mắt vì đây là lần đầu thấy thiếu gia dẫn một cô gái về biệt thự.
Diệp Mặc đặt cô lên giường rồi gọi bác sỹ riêng đến. Anh nhìn người con gái trước mặt vô thức anh nghĩ " Nếu như em không giết người tôi yêu chắc chắn tôi và em cũng không thể gây tổn thương cho nhau"
- Cô ấy sao rồi?
- Thư anh cô ấy bị cảm lạnh và cộng theo mệt mỏi mới sốt cao. Truyền nước xong hãy cho cô ấy uống viên thuốc này và nghỉ ngơi là khỏi.
Diệp Mặc Gật đầu và tiễn bác sỹ ra về. Anh quay lại phòng và nghĩ sao anh lại phải lo lắng cho cô ta chứ? Biện hộ anh lấy đại một lý do rằng: Chờ cô ta khỏe mới hành hạ cô ta sau.
Anh cũng về phòng và gọi người hầu vào chăm sóc cô. Mệt mỏi khiến anh ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau Hạ Uyển tỉnh dậy thấy mình ở căn phòng lại và có một cô người hầu cô vội hỏi
- Đây là đâu chị?
- Cô tỉnh rồi để tôi gọi thiếu gia. Biệt phủ của nhà họ Diệp thưa cô.
Nhắc đến tào tháo tào tháo đến, Diệp Mặc xuất hiện anh ra hiệu cho cô người hầu rời đi. Trên tay còn cầm 1 sấp tài liệu.
- Đọc và kí đi.
Diệp Mặc vứt thẳng vào mặt cô mà cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dau-thuong-em-se-tu-bo/2880724/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.