Diệp Mặc anh bất giác đi xuống kho. Bản thân anh cũng không hiểu sao lại quan tâm Hạ Uyển.
Thuộc hạ thấy anh đi xuống thì cúi đầu chào. Diệp Mặc gật đầu coi như chào lại họ.
- Thiếu gia cô Hạ vẫn ở trong có vẻ như sức khỏe không ổn cho lắm.
- Ừ.
Diệp Mặc đẩy cửa bước vào thì nghe thấy tiếng rên của Hạ Uyển. Có vẻ như cô đã hôn mê. Diệp Mặc khẽ lay người Hạ Uyển nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng.
- Hạ Uyển... Hạ Uyển...
Diệp Mặc thấy cô không có phản ứng thì lập tức bế cô lên và quát vệ sĩ.
- Mau chạy xe đến bệnh viện nhanh lên.
- Dạ thiếu gia.
- Vượt tất cả các đèn đỏ cho tôi.
Lái xe nhìn sắc mặc của Diệp Mặc như vậy anh cũng sợ sợ mà vượt đèn đỏ có khi anh bị tước bằng lái xe mất. Nhưng nhìn cái khí áp bức người khiến cho lái xe tay cầm vô lăng cũng run rẩy.
Hạ Uyển hôn mê người cô như xác không hôn mà dựa vào lòng Diệp Mặc. Anh để cô ngồi lên đùi mình và đầu dựa vào ngực anh.
- Hạ Uyển cô không thể chết dễ dàng như vậy? Tôi còn chưa tỉnh sổ với cô xong đâu.
- nhanh lên cho tôi.
Diệp Mặc liên tục thúc dục lái xe phải nhanh lên. Cuối cùng cũng đến bệnh viện lái xe cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Mau... các người mau cứu cô ấy.
- Anh đặt cô ấy xuống đây.
Bác sỹ cũng nhanh chân đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dau-thuong-em-se-tu-bo/2880715/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.