Anh đứng lé ra chút coi. Anh yên tâm nếu em có tiền sẽ bao nuôi anh.
Diệp Mặc vậy mà cười ngây ngô từ bao giờ anh lại trở thành kẻ được bao nuôi từ vợ mình. Nói xong hai người cũng vào bàn ăn với Diệp Lão gia. Trên bàn ăn. Diệp Mặc gắp cho cô liên tục làm cô ăn no không thể thở nổi nữa rồi.
- Anh gắp ít thôi em dùng đủ rồi.
- Em ăn nhiều vào cho béo không tôi sờ nó thấy bé như quả cam ấy. Nó chưa đã tay tôi.
Ai đó mặt đỏ bừng bừng xấu hổ đánh tay Diệp Mặc. Sao anh có thể nói ra như vậy chứ. Còn đang trước mặt ba anh nữa chứ. Diệp Mặc anh đúng là kẻ vô sỉ.
- Em xấu hổ gì chứ? Tôi nói vậy để em biết mà tầm bổ cho ẻm nó giúp tôi.
- Anh thật là... Anh có thôi đi không thì bảo.
Hạ Uyển trợn mắt lườm anh tóa lửa. Anh đúng là mặt dày mà. Sau khi ăn xong hai người ngồi chơi một lúc cũng xin phép ra về. Ba anh cũng dặn cô chú ý chăm sóc bản thân và đặc biệt sinh cho ông1 đứa cháu.
Diệp Mặc nghe vậy thích thú trêu đùa cô. Không trêu cô anh thấy cuộc sống không vui. Hạ Uyển bị anh trêu mà tức quá không nhịn được.
- Anh có thôi đi không?
- Hì... hì.. vợ à chúng ta cần cố gắng. Em thấy đấy bố tôi đã nói rồi đó.
- Cố cái đầu nhà anh ấy. Anh thích thì đi mà đẻ.
Cô tức xì khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dau-thuong-em-se-tu-bo/2880701/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.