Ngày đó sau khi Trương Nhược Trần giương mắt nhìn Cửu Cửu bỏ đi thì y cũng liền bắt đầu ngồi thiền tu luyện, dù sao cũng mới cảm ngộ được một chút lý lẽ núi sông nơi đây, phải mau chóng tiêu hóa chúng nó hết.
Nhưng y phát hiện khi y nhắm mắt lại, lúc bắt đầu tu hành thì tâm của mình rất lâu sâu vẫn chưa thể nhập định được.
Y mơ hồ nhìn thấy một bé trai.
Tuyết lớn rơi đầy trời, bé trai kia không một chỗ nương thân, quần áo rách rưới, chân để trần, miệng run lập cập đang đi vào trong trấn nhỏ.
Bé trai kia không có gì cả, thậm chí ngay cả cái tên cũng chẳng có.
Nó rất đói, đã vài ngày rồi nó chẳng ăn gì, vừa rồi còn bị một lũ ăn mày lớn tuổi hơn đánh một trận.
Mặt mũi bầm dập cả!
Nó cũng rất mệt, cho dù là thể xác hay tinh thần đều đã mỏi mệt đến kiệt quệ.
Bước chân của nó sưng vù yếu đuối, như thể loạng choạng sắp ngã.
Nếu, cứ thế ngã xuống thì có phải sẽ không khó chịu như vậy nữa không?
Người lui tới trên đường có phú thương eo quấn vạn lượng vung tiền như rác, có phu nhân cao quý thanh tao đang dỗ dành con gái của mình, cũng có công tử anh tuấn tiêu sái đang vui cười cùng với thiếu nữ xinh đẹp độ xuân thì.
Bọn họ cứ lướt qua bé trai nhỏ kia, không ai ngoái đầu nhìn lại, bởi vì bé trai nhỏ này dù sao cũng chỉ là một người dưng qua đường mà thôi.
Không ai sẽ để tâm đến nó, dù cho nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dao-huu-duyen/32001/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.