Hắn ôm ta vào lòng, cúi xuống hôn.
Nụ hôn của thiếu niên quả thật không hề cao siêu, cứ gặm cắn trên môi ta như một chú cún con.
Ta không nhịn được nữa, xoay tay đẩy ngã hắn, "Không phải hôn như vậy!"
"Chụt chụt chụt chụt—"
Ta dùng sức hôn lên môi hắn từng cái một, phát ra tiếng "chụt" rõ ràng.
"Phải như vậy này!"
29.
Vết thương của Từ Yến Xuyên đã lành, vụ án cha ta tạo phản cũng cuối cùng được điều tra rõ ràng.
Là do kẻ thù của cha ta vu oan giá họa, cha ta vô tội.
Ngày cha ta ra tù, ta vui mừng khôn xiết cùng Từ Yến Xuyên trở về Kinh thành.
Vừa bước vào Vương phủ, đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẫu thân.
"Hu hu hu! Phu quân ơi, hai tháng chàng bị giam cầm, thiếp sống không bằng chết, đau khổ vô cùng! Thiếp thật muốn người bị giam cầm là mình..."
Khóe mắt liếc thấy ta trở về, mẫu thân vội vàng lén lút nháy mắt ra hiệu.
Ta hiểu ý ngay, cũng nhào tới ôm cha khóc lóc thảm thiết, "Hu hu hu, nữ nhi thật sự rất nhớ người, cha ơi!"
Sắc mặt cha ta tái mét.
Ông rõ ràng đã điều tra ra, Vương phủ còn chưa bị tịch thu, Vương phi và Quận chúa đã cùng nhau chuồn mất, để lại một mình ông bị tống vào đại lao!
Nói nhớ ông, không nỡ xa ông, toàn là giả dối! Nhưng ông lại không thể nổi giận!
Chỉ có thể cố nén lửa giận, đuổi hai mẹ con đáng ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cam/3714747/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.