Cho đến khi một giọng nói yếu ớt vang lên trên đỉnh chùa.
"Khóc cái gì..."
Giây tiếp theo, thiếu niên áo đen quần áo rách nát nhảy xuống từ trên cao, loạng choạng hai bước trên mặt đất, có chút không đứng vững.
Ta vội vàng đỡ lấy hắn, "Nguyệt Câu!"
Hắn ngẩng đầu, yếu ớt cười cười với ta, "Đừng khóc nữa."
Ta lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của hắn lúc này.
Tròng mắt hắn đỏ ngầu, môi tái nhợt, quần áo bị đao kiếm c.h.é.m nát dính chặt vào da thịt, từng vết thương nhìn thấy mà giật mình.
Ta nhào vào lòng hắn, khóc càng dữ dội hơn, "Biết trước ngươi sẽ bị thương nặng như vậy, đêm qua nên dẫn ngươi đi cùng, hu hu hu..."
Đây là lần đầu tiên ta khóc trước mặt Nguyệt Câu.
Hắn có chút lúng túng vuốt ve đầu ta, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ bất lực, "Ta không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ..."
Ta nhẹ nhàng đ.ấ.m vào lưng hắn một cái, nghẹn ngào nói: "Ngươi thật đáng ghét, không phải lừa ta thì chính là làm ta đau lòng!"
"Đừng khóc đừng khóc nữa," Từ Yến Xuyên luống cuống lau nước mắt cho ta, "Lần sau ta chạy cùng ngươi, được chưa?"
Kỳ thực, đêm qua hắn có thể chạy cùng ta.
Nhưng hắn quen g.i.ế.c người rồi, gặp chuyện này liền muốn g.i.ế.c hết, để tránh hậu hoạn.
Cho nên mới không màng hậu quả mà xông lên.
Thật lỗ mãng! Hắn sao không nghĩ, nếu mình xảy ra chuyện, ta phải làm sao?
28.
Chúng ta đưa Từ Yến Xuyên bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cam/3714746/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.