Ta tức đến mức nước mắt rơi lã chã, nhưng không thể không nuốt sợi mì trong miệng.
Ta rõ ràng đã đưa ngân phiếu cho hắn để cảm ơn hắn đã cưu mang ta, hắn lại còn đối xử với ta như thế này.
Thật là tâm địa đen tối, đáng ghét, biến thái!
Mãi cho đến một khắc sau, Từ Yến Xuyên mới đút hết bát mì vào bụng ta.
Hắn hài lòng dùng khăn lau khóe miệng cho ta.
"Như thế này mới đúng chứ, quận chúa."
Hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ánh mắt đen của hắn càng thêm ý cười, "Suýt nữa quên mất, sau này không thể gọi ngươi là quận chúa nữa rồi, vậy thì gọi ngươi là... Nghi Cẩm, được không?"
Ta nhịn không được nữa, tức giận nói: "Ai cho phép ngươi gọi tên của ta? Đồ háo sắc."
Từ Yến Xuyên nhướng mắt, cười đầy ẩn ý: "Ta có ơn cứu mạng với quận chúa, quận chúa phải nghe lời ta, chẳng lẽ không đúng sao?"
Ta tức đến mức toàn thân run rẩy, lửa giận xông thẳng lên đầu.
Ta đâu phải không đưa ngân phiếu cho hắn! Ta đưa cho hắn nhiều ngân phiếu như vậy để làm thù lao, hắn lại không thèm nhìn lấy một cái, cứ thích trêu đùa ta!
"Từ Yến Xuyên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"
20.
Ta nhịn không nổi nữa, phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Khóe môi dưới lớp mặt nạ nhếch lên, Từ Yến Xuyên chậm rãi mở miệng: "Bên cạnh ta vừa vặn thiếu một thị nữ, chi bằng..."
Đầu óc ta "oong"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cam/3714741/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.