Ta nhất thời ngẩn người, không ngờ biến cố lại đến nhanh như vậy.
May mà... May mà ta đã sớm sắp xếp người canh ở đầu hẻm, một khi có quan binh đến gần Vương phủ, sẽ lập tức đến báo cho ta.
Ta vội vàng bò dậy thu dọn đồ đạc, mang theo bọc đồ đã chuẩn bị sẵn tối qua chạy về phía cửa sau, sau đó đạp lên chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn trèo lên tường, nhảy xuống phố.
Dễ dàng trốn ra khỏi Vương phủ, chạy về hướng ngược lại với hướng quan binh đến.
18.
Nhưng ta vẫn quá ngây thơ.
Vương gia tạo phản, Vương phủ bị tịch thu, cửa thành đóng chặt, quan binh lùng sục khắp thành tìm Vương phi và quận chúa đang bỏ trốn.
Ta co rúm người lại trong đống rác ở một con hẻm nhỏ, run rẩy.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp chuẩn bị thêm gì.
Bị quan binh tìm thấy, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Ta không khỏi nảy sinh tuyệt vọng, sau khi bị bắt, ta sẽ bị đưa đến đâu? Giáo phường sao? Hay là thanh lâu?
Vừa nghĩ đến những gì mình sẽ phải chịu đựng trong tương lai, ta không kìm được nước mắt, ôm gối khóc.
Không biết từ đâu bay đến một mùi hương thoang thoảng.
Ta hít hít mũi, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trước khi ngất đi, ta vô cớ nghĩ đến Nguyệt Câu.
Nếu hắn ở đây thì tốt rồi, hắn có thể xách cổ áo ta, dùng khinh công mang ta bay lượn tự do trên bầu trời Kinh thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cam/3714740/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.