Ta dậm chân sốt ruột, “Ngươi là nam nhân! Nam nữ thụ thụ bất thân ngươi không hiểu sao?”
Nguyệt Câu gật đầu, “Ồ…”
Sau đó, ánh mắt hắn không chút che giấu nhìn ta từ trên xuống dưới, cười đầy ẩn ý, “Quận chúa ăn mặc như vậy, chẳng phải cũng không câu nệ nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
Ta sững người, đột nhiên nhận ra…
Ta bị giấc mơ tiên tri dọa tỉnh, tóc tai rối bời, trên người chỉ mặc một lớp áo lót mỏng…
Đường cong uyển chuyển bị Nguyệt Câu nhìn thấy hết.
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, kéo áo choàng từ giá treo bên cạnh, quấn chặt lấy mình, rồi cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyệt Câu:
“Chúng ta tối qua rõ ràng ở Từ Quốc Công phủ, là ngươi đưa ta về sao? Quần áo của ta… cũng là ngươi cởi?”
Nguyệt Câu nhướng mày cười như không cười, “Chứ còn ai nữa? Nàng ngủ quên trong tủ quần áo, ta không thể bỏ nàng ở đó được? Còn nữa, quần áo của nàng là do nha hoàn cởi, ta không động vào nàng.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”
Nhưng đáng tiếc là, nhiệm vụ ám sát tối qua suýt chút nữa đã thành công.
Tên Từ Yến Xuyên đó rõ ràng ngủ say như c.h.ế.t trên giường, tại sao lại đột nhiên tỉnh dậy?
Ta và Nguyệt Câu rõ ràng cũng không gây ra tiếng động lớn nào mà.
Ta không hiểu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta muốn g.i.ế.c Từ Yến Xuyên.
Ta cau mày, thấp giọng mắng: "Tên Từ Yến Xuyên đáng ghét."
Nguyệt Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cam/3714738/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.