Không chấp nhặt với hắn.
Nguyệt Câu ôm eo ta, đáp xuống mái nhà cao nhất của Từ Quốc Công phủ.
Lại là nơi y hệt đêm qua.
"Nguyệt Câu, sao ngươi cứ đưa ta đến đây? Ngươi g.i.ế.c Từ Yến Xuyên, chứ có phải ta g.i.ế.c hắn đâu."
Ta rất bất mãn.
Dưới ánh trăng sáng, Nguyệt Câu xoay xoay con d.a.o găm trong tay, thản nhiên nói: "Ngươi không biết quy tắc của ta sao? Khi ta g.i.ế.c người, người thuê phải ở bên cạnh."
"Hả?"
Ta bỗng đầy bụng nghi vấn.
Quy tắc gì vậy? Giang hồ có quy tắc này sao?
Ta vô cùng nghi hoặc, "Tịch Lâu không nói với ta là ngươi có quy tắc này."
Nguyệt Câu liếc nhìn ta, "Ta mới thêm vào đấy, không được sao?"
Ta bỗng im bặt, cảm thấy mình như bị Nguyệt Câu đùa giỡn lừa gạt.
Thôi vậy... Thẩm Nghi Cẩm, nhịn!
Chỉ cần có thể g.i.ế.c Từ Yến Câu, ta nhịn cái gì cũng được!
Ta cố nén cơn giận trong lòng, "Được rồi, vậy chúng ta khi nào ra tay?"
Khóe môi đỏ tươi của Nguyệt Câu nhếch lên, "Đi ngay bây giờ."
Nói xong, Nguyệt Câu đưa tay ôm eo ta, nhảy từ trên mái nhà xuống, hướng về phía sân viện của Từ Yến Xuyên.
Có lẽ vì Từ Yến Xuyên là con thứ, không được trưởng bối yêu thương.
Sân viện của hắn rất hẻo lánh.
Nguyệt Câu đưa ta trèo tường vào, rón rén vào phòng.
Dưới ánh nến leo lét, "Từ Yến Xuyên" đang nằm trên giường, ngủ say như chết, còn ngáy o o.
Ta ghét bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-cam/3714737/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.