Vân Mộ Hoa liếc nhìn người kia một cái, ”Anh không phải trẻ con, còn cần cho ăn sao?”
“Bảo bối, anh đêm qua ngủ không ngon. Em nhìn mắt anh thì biết, hiện tại ngay cả khí lực ăn cơm cũng không có.”
“Sáng sớm mà không đứng đắn gì cả, Lăng Lăng, đi, ba đưa con đến trường.” Buông cốc sữa, Vân Mộ Hoa ôm nó lên.
“Vâng, ba nhỏ.”
“Bảo bối, em còn chưa ăn sáng.” Âu Dương Thụy gọi với theo.
“Không cần, em đưa Lăng Lăng đi học trước.”
“Hừ! Em chỉ biết đến thằng tiểu quỷ xấu xa kia thôi!”
Thu dưỡng một đứa con không hiếu thuận như thế, thật sự là gia môn bất hạnh a…
Âu Dương Thụy nhìn một bàn đồ ăn đầy áp, thở dài, gọi người giúp việc đến thu dọn.
Hiện tại, trừ bỏ đi làm ra, thời gian mỗi ngày anh đều cùng con trai tranh đoạt bà xã. Cầm lấy áo khoác, Âu Dương Thụy ra khỏi biệt thự, làm sao anh có thể để tiểu quỷ kia tiếp tục như thế chứ.
Âu Dương Thụy ngồi ở chỗ lái xe, Vân Mộ Hoa ngồi ở ghế phụ lái, mà Âu Dương Lăng kháng nghị không có hiệu quả, liền bị anh dứt khoát đẩy ra ghế sau.
Âu Dương Lăng không cam lòng, vươn tay ôm lấy cổ Vân Mộ Hoa từ phía sau.
“Ba nhỏ là của con, đừng để ý tới ba lớn…”
Lời nói có ý khiêu khích rõ ràng, rước lấy ánh mắt lạnh như băng của Âu Dương Thụy. Anh hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói, ”Đứa con bất hiếu này!”
“Papa vô trách nhiệm này.” Tiểu ác ma không chịu yếu thế mà trừng lại anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318973/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.