Tại nhà ăn của trường học, trước mặt Vân Mộ Hoa bỗng xuất hiện một cái xúc xích phô mai.
“A?”
Vân Mộ Hoa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Sách đang nhoẻn miệng cười.
“Cái này là tôi mời cậu.”
“Hôm nay sao cậu tốt thế?”
“Tôi vẫn luôn tốt mà.” Người kia tiếp tục mỉm cười.
“Tại sao bỗng nhiên ân cần như thế, cậu có âm mưu gì?” Việc này có hơi kỳ quái.
Nếu Sách vẫn luôn đối tốt với cậu, có lẽ cậu sẽ không cảm thấy gì, nhưng bỗng nhiên lại như vậy, khiến cậu có chút mất tự nhiên, dường như có cái gì đó không được đúng lắm.
Sách bị người nọ hỏi thì liền phát ngốc, không ngờ đối phương lại nói trắng trợn ra như thế.
Có điều hỏi thì cũng hỏi rồi, vì vậy Sách quyết định nói cho rõ ràng, ”Kỳ thật, tôi cảm thấy cậu không tồi nên muốn đối tốt với cậu thôi, cậu nghĩ đi đâu thế. Hơn nữa tôi thấy cậu rất gầy, nhất định là bị Âu Dương Thụy ‘lăn qua lăn lại’ không ít lần đi.”
“À.” Vân Mộ Hoa biết người kia không có ý xấu. Thực chất, Sách cũng là một người bạn không tồi.
Sáu giờ tối, Âu Dương Thụy lái xe đến nhà trọ của Vân Mộ Hoa. Mở cửa bước vào, anh vốn tưởng sẽ lập tức nhìn thấy thân ảnh của đối phương, ai ngờ trong phòng một mảnh tối đen như mực, căn bản hoàn toàn không có người.
Loáng thoáng nhíu mày, anh biết sau khi Vân Mộ Hoa tan học, nhất định sẽ trở về nhà trọ, không la cà lêu lổng bên ngoài.
Thế nhưng, hôm nay Mộ Hoa đã đi đâu?
Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318965/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.