Hô hấp trở nên nặng nề, Vân Mộ Hoa để mặc cho Âu Dương Thụy tùy ý chiếm đoạt. Y phục trên người cậu cũng theo đó mà chậm rãi ít dần.
“Ưm ư...” Vân Mộ Hoa cắn ngón tay, tận lực đè xuống những tiếng rên rỉ của mình. Sự vuốt ve của Âu Dương Thụy và xúc cảm nóng bỏng từ một vật thể cứng rắn không ngừng cọ sát bên dưới hạ thân, khiến cho cậu hoàn toàn vô lực.
Run rẩy giữ lấy bàn tay đang vuốt ve đầu nhũ của mình, Vân Mộ Hoa khẽ nói, “Ư, về nhà làm đi.”
Đúng vào lúc ấy, một chiếc xe từ phía sau bọn họ chạy nhanh qua. Vân Mộ Hoa nghe được thanh âm của động cơ, trong lòng không khỏi khẩn trương một chút, sẽ không bị tài xế chiếc xe kia nhìn thấy chứ?
“Chúng ta có thể bị thấy hay không?”
“Đừng sợ, cho dù bị thấy, cũng không ai nhìn ra bộ dáng của em.” Âu Dương Thụy tiếp áp sát thân thể lên trên người Vân Mộ Hoa, giúp cậu che chắn ánh mắt của người ngoài, ”Có anh giúp em chắn rồi.”
Chiếc ô tô lướt qua xe bọn họ, vụt một cái rồi biến mất không còn thấy bóng.
Lúc này Vân Mộ Hoa mới thấy nhẹ mhõm trong lòng.
“Còn sợ bị nhìn thấy sao?” Âu Dương Thụy nhỏ giọng hỏi.
“Ừm, may quá.”
“Đừng sợ. Người khác chỉ có thể nhìn thấy lưng anh thôi.”
Vân Mộ Hoa vẫn không yên lòng, vểnh tai cẩn thận nghe ngóng hồi lâu, phát hiện xung quanh quả thật không có động tĩnh gì. Âu Dương Thụy bắt đầu động tay động chân một lần nữa. Nói thật thì, việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318964/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.