Ngủ đến mơ mơ hồ hồ, Vân Mộ Hoa còn chưa tỉnh giấc thì cửa ký túc xá đã bị người đập ầm ầm một trận. Cậu trở mình ngủ tiếp, hoàn toàn không có ý định xuống giường mở cửa. Những lúc vừa mệt mỏi lại vừa buồn ngủ như thế này, cậu đương nhiên sẽ không nguyện ý rời khỏi ổ chăn mềm mại của mình rồi.
“Cốc – cốc – cốc”
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
“Ai vậy?” Sách ngái ngủ dụi dụi mắt, xốc chăn bước xuống giường. Thật là! Mới sáng sớm đã ầm ĩ, là ai, là ai hả?
“Xin hỏi Vân Mộ Hoa đã dậy chưa?” Âu Dương Thụy đứng ngoài cửa, dò xét nhìn vào bên trong. Anh biết lúc này vẫn còn rất sớm, nhưng căn cứ vào thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhà trường, bọn họ cũng nên thức dậy rồi đi?
“Cậu ấy còn chưa thức giấc.”
Âu Dương Thụy một thân ăn mặc chỉnh tề, gương mặt đẹp trai mang theo nụ cười tươi rói, quả thực chói mù con mắt người ta.
“Vân Mộ Hoa, bạn cậu đến.” Sách thu hồi tầm mắt, liếc về phía người nào đó vẫn đang say giấc trên giường.
Âu Dương Thụy cười cười. Người nọ thực sự vẫn chưa thức dậy.
“Ai?” Bạn nào nha? Vân Mộ Hoa mặc một bộ áo ngủ họa tiết vô cùng đáng yêu, chậm chạp từ trên giường bò dậy. Hôm nay là ngày khai giảng, nhưng buổi sáng bọn họ đâu có tiết 1 đâu.
Đi đến cửa, vừa nhìn rõ người mới tới là ai, cậu liền sửng sốt mà trừng lớn con mắt, “Sao anh lại tới nữa rồi? Em tưởng đã hẹn vào thứ sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318954/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.