Hôm sau, khi cầm tờ hôn thú trong tay, Vân Mộ Hoa thực sự phát ngốc. Vì sao mọi chuyện lại thần tốc như vậy chứ?
Lưỡng lự hồi lâu, cậu chạy đến văn phòng của Âu Dương Thụy ở Hoa Kỳ, chần chừ nói, “Thụy…”
Âu Dương Thụy hiểu rõ người kia đang muốn nói gì, liền chuyển dời tầm mắt đang dán lên chồng văn kiện dày cộp, kéo kéo cà vạt, nói, “Hơi khát.”
“Muốn uống café sao? Có ngay.”
Vân Mộ Hoa tức thì ngậm miệng, đi giúp anh chuẩn bị café, sau đó niềm nở bưng tới, “Thụy…” Tình huống hiện tại làm cho cậu có phần buồn bực. Đây tuyệt đối không phải là một chuyện sáng suốt gì!
“Giúp anh đặt phần văn kiện này lên tủ đi.” Âu Dương Thụy lại ra chỉ thị, cố ý không cho đối phương cơ hội mở miệng.
“Được.” Vân Mộ Hoa lại cặm cụi thu dọn tài liệu, chạy đến tủ văn kiện thu dọn sắp xếp xếp một hồi. Đến khi cậu làm xong việc, quay đầu lại, đã thấy người nọ biến mất tự lúc nào.
A? Người đâu? Anh ta đâu rồi?
Vân Mộ Hoa ngồi trong phòng làm việc chờ Âu Dương Thụy trở về, thuận tiện lấy giấy đăng ký kết hôn ra, nhìn rồi lại nhìn một lúc lâu.
Dường như hôm nay Âu Dương Thụy rất bận rộn, chẳng lẽ anh ta lại có âm mưu gì nữa sao? Vì thế cho nên mới vội vàng xử lý công việc? Vân Mộ Hoa bĩu môi, trong lòng thầm nhủ, “Tốt nhất là anh ta bận đến chết luôn đi.” Như vậy thì cậu không cần phải kết hôn nữa rồi.
“Cái gì gọi là ‘tốt nhất anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318950/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.