Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Âu Dương Thụy đích thân làm điểm tâm, sau đó kéo Vân Mộ Hoa rời giường, bắt cậu phải ăn cho bằng được.
Bất quá, cái giường này, đích thực là một người nào đó rất không cam tâm tình nguyện rời xa. Hiện tại cậu ta đang chìm trong mộng đẹp, cố gắng bổ sung thể lực đã bị hao mòn đêm qua.
Âu Dương Thụy bưng bữa sáng lên lầu, đặt ở đầu giường rồi mới ngồi xuống, nhìn Vân Mộ Hoa ăn bữa sáng do chính tay mình làm.
Vân Mộ Hoa ăn cực kỳ hưởng thụ. Thức ăn thơm ngon mềm ngọt, phi thường hợp miệng. Âu Dương Thụy ở bên cạnh cầm một miếng sandwich lên, vừa ăn vừa quan sát đối phương, ý cười trên môi càng ôn nhu không sao tả xiết.
Ăn sáng xong, Vân Mộ Hoa vào ngay chủ đề chính, “Anh định ở chỗ này bao lâu?”
“Không biết. Có thể rất lâu, mà cũng có thể rất nhanh. Có gì không ổn sao?”
“Đương nhiên không ổn!” Vân Mộ Hoa đề cao âm lượng, “Em còn chưa nghĩ đến việc sống chung như vợ chồng sớm thế này.” Cậu vừa mới ly hôn, giai đoạn này chính là thời kỳ độc thân quý giá, dù thế nào cũng phải chơi đùa một thời gian đã.
Âu Dương Thụy nghiêm túc gật gù, “Em thật vất vả mới ly hôn được, để đề phòng em lại sa chân lỡ bước lần nữa, anh nhất định phải để mắt đến em.”
“A, phải không?” Vân Mộ Hoa nhướn mày. Bất quá, cái gì gọi là sa chân lỡ bước hả? Bất chợt cậu lại nhớ tới đoạn đối thoại với Vân Mộ Âm vào đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-bat-tinh-nhan-bo-tron/1318948/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.